Trong ngày Đầu Năm Mới, và trong tâm tình yêu mến biết ơn, chúng ta cùng họp nhau nơi Đất Thánh của giáo xứ, để tưởng nhớ và cầu nguyện cho những người quá cố của chúng ta. Sở dĩ chúng ta có mặt đông đủ tại nơi đây, trong những ngày đầu tiên của một năm, là vì chúng ta có một mối liên hệ thân tình nào đó đối với những người đang yên nghỉ trong lòng đất thánh thiêng này.
Đó là mối liên hệ thân tinh với Ong Bà, Cha Mẹ, những người thân yêu, ruột thịt, có họ hàng, xa hay gần với chúng ta. Thay mặt Chúa, các ngài đã thương yêu, sinh dưỡng chúng ta, giáo dục chúng ta, cùng sống với chúng ta, đã cùng trải qua nhiều niềm vui nỗi buồn, năm này qua năm khác, đã cùng chia sẻ những thời điểm và những biến cố quan trọng vói những hy vọng, tin tưởng, phấn khởi, hay những lo âu, băn khoăn, khắc khoải, kể cả những chán nản, bế tắc, thất vọng.. Tất cả đã đan dệt nên một phần đời trong lịch sử của mỗi người chúng ta.
Đó là mối liên hệ thân tình với những bà con, chòm xóm láng giềng, những người mà chúng ta đã từng gặp gỡ hằng ngày trong cuộc sống, trong khu xóm, trong giáo xứ. Những bạn bè thân thiết, cùng làm việc chung với nhau, cùng một ngành nghề, có cùng một sở thích, một hoài bão, một lý tưởng. Những người đã cùng với chúng ta ngày ngày có mặt tại giáo xứ, cùng vất vả, cực khổ, hy sinh dâng hiến trong các công trình xây dựng, hay tham gia các công việc chung, như: đạo đức, từ thiện, bác ái, để giúp cho sinh hoạt của giáo xứ được trôi chảy và tiến triển tốt đẹp cho đến ngày hôm nay.
Tuy nhiên, trước hết và trên hết, mối liên hệ thân tình quan trọng và chính yếu hơn hết, chính là, những người thân yêu này đã ra đi trước chúng ta và mỗi người chúng ta đều có chung một niềm tin, một Đức Tin vào Đức Giêsu Kitô Phục Sinh.
Thật vậy, tất cả chúng ta, những người còn sống và những vị đã qua đời đang nằm sâu trong khuôn viên Đất Thánh, đều tin tưởng vào Đức Giêsu Kitô, là Thiên Chúa, là Con Thiên Chúa, là Đấng Cứu Độ duy nhất của chúng ta và toàn thể nhân loại. Là Thiên Chúa toàn năng, nhưng vì thương xót nhân loại lỗi lầm, ngài đã nhập thể làm người, sống kiếp con người, để cảm nghiệm những giới hạn của thân phận con người, kể cả những yếu đuối, mỏng dòn, ngoại trừ tội lỗi. Ngài đã sẵn lòng đón nhận cuộc Khổ Nạn đau thương, cái chết tủi nhục trên thập giá và sự Phục Sinh vinh quang, để giải thoát con người và đưa dẫn vào hạnh phúc đích thực, sung mãn trong Nước Trời.
Ngài từng khẳng định: trong Nhà Cha của ngài có nhiều chỗ ở. Ra đi chịu chết và sống lại thực hiện công cuộc cứu độ, là để dọn chỗ cho các môn đệ dấu yêu. Để ngài ở đâu, thì những kẻ tin nơi ngài, sống theo Tin Mừng của ngài, bước đi trên con đường của ngài... cũng sẽ ở đó.
Chính vì thế mà chúng ta tin rằng, những người thân yêu đã qua đời của chúng ta vẫn còn sống, vẫn còn hiện diện với chúng ta. Một cách vô hình.
Thực vậy, các ngài đã từng lãnh nhận bí tích Rửa tội và các bí tích trong cuộc sống đời thường. Trở thành con Chúa, các ngài đã từng sống đức tin cao quý một cách cụ thể, bằng những việc lành, việc thiện, việc đạo đức với những người thân trong gia đình, cho những người chung quanh và cho giáo xứ. Nhờ bí tích Hòa giải và Thánh Thể, nhiều lần các ngài đã được tẩy xóa những khuyết điểm lỡ lầm, kể cả tội lỗi, và đã lãnh nhận chính Mình Thánh Chúa làm lương thực thiêng liêng, tăng cường sự sống siêu nhiên và sức mạnh thần thiêng, để, giữa bao thế sự thăng trầm của thế gian, các ngài vẫn một lòng yêu mến, tin cậy, trung tín và phó thác vào Thiên Chúa quyền năng và tình thương.
Mang thân phận con người, chắc chắn không ít lần các ngài đã sa ngã, lỗi lầm, xúc phạm đến Chúa và Anh Chị Em. Tuy nhiên, tin tưởng vào tình yêu, lòng thương xót và ơn tha thứ từ trời cao, các ngài đã biết chỗi dậy, quay về, giữ lòng trung tín cho đến cuối đời. Được an nghỉ trong lòng đất thánh thiêng này của giáo xứ là một dấu chỉ của ơn cứu độ và sự sống lại vinh phúc được trao ban. Hiện diện một cách vô hình, các ngài vẫn đang sống với chúng ta và cùng chúng ta. Nhờ đức tin, chúng ta xác tín điều đó.
Kinh nghiệm cho thấy, các ngài vẫn còn sống qua những kỷ niệm, sự kiện, biến cố trải dài trong cuộc đời. Từ những cử chỉ quen thuộc, những thói quen thân tình, những nơi chốn đi lại, những vật dụng sử dụng, như: chỗ ngồi, chiếc ghế, cái bàn, đồ ăn thức uống... cho đến những sự kiện, biến cố, những ngày đáng nhớ, như: sinh nhật, hôn phối, bổn mạng...Tất cả đều nhắc nhở đến sự có mặt của các ngài còn đang sống với chúng ta.
Các ngài vẫn còn đang sống, khi chúng ta cầu nguyện cho các ngài. Cầu nguyện cho ai, là chúng ta làm cho người ấy sống lại trong tâm hồn chúng ta. Chúng ta vẫn thường thầm thỉ nói chuyện, tâm sự, chia sẻ, than thở...một cách sống động, với những người thân đã qua đời, khi cầu nguyện cho các ngài. Nhiều lần chúng ta cảm nhận một cách sâu sắc, các ngài đang lắng nghe, và chuyện trò, trao đổi với chúng ta, nhất là khi gặp những thử thách, khó khăn, đau khổ, buồn phiền...
Cách đặc biệt, các ngài vẫn còn đang sống khi chúng ta vẫn còn yêu mến các ngài. Nói khác đi, bao lâu mà chúng ta còn yêu mến các ngài, thì các ngài vẫn còn sống trong tâm hồn chúng ta. Tình yêu thì mạnh hơn sự chết. Tình yêu thì bền vững, trường tồn, không bị giới hạn bởi không gian và thời gian. Càng thân yêu, thương mến, thì càng cảm nhận sự hiện diện của người thân một cách mãnh liệt. Ngay cả trong giấc mơ, chúng ta cũng thường gặp gỡ, nói chuyện, trao đổi, và làm việc..với người thân yêu đã khuất, như vẫn còn đang sống với chúng ta.
*** Chính đức tin và tình yêu thương mến đã liên kết chúng ta với những người thân yêu đã qua đời, một cách sâu xa thắm thiết. Càng có đức tin vững vàng vào Đức Kitô Phục sinh, chúng ta càng xác tin vào sự hiện diện vô hình, nhưng rất thực và sống động của những người thân đã qua đời, trong cuộc sống của chúng ta. Càng yêu mến tha thiết những người đã từng có những mối dây liên kết thân tình với chúng ta, nhưng đã ra đi trước chúng ta, chúng ta càng cảm nhận được tình yêu và sự sống thật sống động của các ngài nơi bản thân mỗi người chúng ta.
Chính đức tin và tinh yêu thương mến đã nhắc nhở chúng ta là chúng ta đã mắc nợ các ngài rất nhiều. Công sinh thành dưỡng dục từ khi còn trong lòng mẹ; công giúp đỡ mỗi người gia nhập gia đình của Thiên Chúa, trong đời sống đức tin cao quý. Không thể nào kể hết những hy sinh dâng hiến, những vất vả lo toan, những cực khổ, lo lắng, để dìu dắt chúng ta từng bước chập chững bước vào đời, rồi trưởng thành, làm chứng nhân Tin Mừng Tình Yêu của Thiên Chúa.
Chính đức tin và tình yêu thương, lòng hiếu thảo thúc giục chúng ta phải biết ơn và đền đáp công ơn trời biển của các ngài bằng cách luôn yêu mến, cầu nguyện và giúp đỡ các ngài, bằng những việc lành, việc thiện, việc đạo đức. Bởi vì, vì là con người, không nhiều thì ít, các ngài vẫn còn vướng mắc những lỡ lầm, khiếm khuyết. Các ngài đang rất cần sự giúp đỡ của chúng ta. Hạnh phúc thiên đàng chính là niềm khao khát cháy bỏng của các ngài. Đồng thời, chúng ta cũng hãy xin các ngài cầu bầu cùng Chúa cho chúng ta, để một ngày nào đó, chúng ta sẽ được xum họp với các ngài trong vinh quang Nước Trời.