Một điều dễ dàng nhận thấy là, càng ngày người ta càng đi tìm một điều gì đó, một lời nói nào đó liên kết họ trong cuộc sống. Không còn ai quan tâm đến những bài diễn văn trau chuốt, khoa trương với những từ ngữ đẹp đẽ bay lơ lững như những đám mây. Thế giới chúng ta khao khát cái cụ thể. Đó là một thế giới đòi hỏi có những người mà cuộc sống là chứng từ, thực tiển, trước khi là những lời nói suông.
Cuộc đời của Chúa Giêsu đã đáp lại những mong đợi của con người. Ngài không nói thứ ngôn ngữ của các nhà hiền triết, cũng không phải từ ngữ của các nhà thần học, và càng không phải là cách nói của những tư tế và luật sĩ thời của ngài. Người con của bác thợ mộc Giuse nói thứ ngôn ngữ của con tim. Nơi ngài, tất cả hành động đều ở trong lời nói ; tất cả lời nói của ngài được diễn tả qua những hành động. Khi đến với nhân loại, ngài liên kết họ trong toàn bộ con người của ngài, cả thân xác và tinh thần. Ngài không làm gì khác biệt giữa nói và hành động.
Sau khi rời khỏi hội đường Capharnaum, Chúa Giêsu đi về nhà ông Simon và Anrê. Vừa đến nơi, người ta nói với ngài về một người bệnh. Bà mẹ vợ của ông Simon bị sốt. Chúng ta nghĩ, chỉ cần Chúa Giêsu nói với bà, thì bà sẽ khoẻ lại. Thế nhưng, Chúa Giêsu còn làm hơn thế nữa: ngài nói với bà ta bằng ngôn ngữ của con tim; không một lời, ngài đến gần bên bà, nắm lấy bàn tay của bà, và nâng bà chỗi dậy. Những từ ngữ, ngài không cần một lời nào. Cử chỉ của ngài nói lên đầy đủ. Ngài trao ban cho bà sự chữa lành tâm hồn và thân xác.
Sau khi được chữa lành khỏi sự dữ đã giam cầm bà, bà mẹ vợ của Simon bắt đầu phục vụ các vị khách viếng thăm. Việc làm của bà biểu tỏ chứng từ của lòng biết ơn, của sự công bố Tin Mừng đã được thực hiện. Đến lượt mình, bà nói lên ngôn ngữ của Chúa Giêsu, tiếng nói của con tim.
Thế là tin tức lan rộng trong khắp thành phố. Thế là sau cùng, ở đây đã có một người đáp ứng những mong đợi của những tâm hồn bị đau bệnh, bị dày vò, bị giam cầm. Sau cùng, những từ ngữ của Thiên Chúa trở thành những hành động trước con mắt người đời. Bấy giờ đám đông chạy đến, mỗi người đến tìm một hơi thở mới cho cuộc đời của mình.
Cũng vậy, qua những hoạt động của chúng ta, những người chung quanh chúng ta khám phá ra những hành động của Thiên Chúa và lời nói của ngài. Một nhóm được hình thành, sau đó một nhóm khác… và cứ thế tiếp tục. Chúa hiện diện ở giữa chúng ta, ngài hành động cho chúng ta. Như một mồi thuốc nổ, sứ điệp được lan rộng ra. Điều cần thiết là, phải có ngài ở giữa chúng ta; chúng ta phải đón nhận ngài, tiếp rước ngài, và sống với ngài.
Ngày nay, Chúa vẫn còn hiện ra giữa chúng ta. Thế nhưng, chúng ta đã làm gì với sự hiện diện đó ?-
Có thể giống như những người dân đang tìm kiếm Chúa Giêsu lúc bấy giờ, chúng ta tìm cách lợi dụng sự hiện diện của Chúa một cách tối đa mà quên đi việc để cho ngài tự do. Chúng ta nghĩ rằng, Ngài là Chúa của chúng ta, là vua của chúng ta, ngài thuộc về chúng ta. Những người không trong nhóm chúng ta thì không thể gặp được ngài. Chúng ta cũng tìm cách biến Đức Kitô là vua của chúng ta, tìm cách giam cầm ngài trong những cơ chế của chúng ta, biến ngài thành nô lệ của chúng ta, là đồ vật của chúng ta. Ngài chỉ là của chúng ta. Dĩ nhiên, hành động như thế chắc chắn là không đúng.
Tuy nhiên, chúng ta cũng có thể hành động như bà mẹ vợ của ông Simon. Nếu Chúa hiện diện giữa chúng ta, chính là để chúng ta giúp ngài trao gởi sứ điệp của ngài ra khỏi thành phố chúng ta, cho thế giới. Như thế, Chúa không còn là để phục vụ chúng ta nữa, chính chúng ta trở thành những người phục vụ ngài. Bấy giờ, những nhóm của chúng ta không còn là những khu vực riêng biệt đóng kín ( ghetto ), nhưng là những điểm toả sáng ; từ đó, đức tin của chúng ta xuất phát, khởi động, để đem Tin Mừng trong những thành phố, làng mạc chung quanh.
Thiên Chúa ủy thác cho tất cả chúng ta là những kitô hữu, những người tín hữu, trách nhiệm loan báo Tin Mừng cho tất cả mọi người. Ngài mời gọi chúng ta hãy thực hiện điều đó theo cách thức của ngài, bằng lời nói và hành động, phải nói ngôn ngữ của con tim, chứ không nói ngôn ngữ của sự khôn ngoan nhân loại. Chính là với những anh em đang đau khổ, bất hạnh, chán nản, tuyệt vọng, không tìm thấy lẽ sống … mà ngài gởi chúng ta đến để, nhân danh ngài, chúng ta nắm lấy bàn tay của họ, giúp họ chỗi dậy. Bây giờ chúng ta hãy trở thành những người phục vụ của tất cả mọi người, để có thể giới thiệu ngài cho những người chung quanh, càng đông càng càng tốt. Để tất cả đều nhận được Ơn Cứu Độ.