Các nhà đạo sĩ không được hưởng những trang thiết bị tối tân hiện đại. Tuy nhiên, với một cái nhìn có thể nhận thấy Đấng vô hình, những con người này đã giải mã ánh sáng của một vì sao. Các ông đã thực hiện một hành trình đức tin kỳ diệu.
Ngôi sao mà các đạo sĩ trông thấy dường như đã chiếu sáng cho tất cả mọi người. Tuy nhiên, những người đương thời của các ông đã không nhìn thấy gì cả, hay, nếu có trông thấy một điều gì đó, thì điều đó cũng đã không có một chút ảnh hưởng nào trên cuộc đời của họ.
Các nhà đạo sĩ chú ý đến ánh sáng đến từ vô biên này. Vì tinh tú này, mới mẻ và xa lạ đối với con mắt các ông, đã khơi dậy nơi các ông một phản ứng có lẽ xuất phát từ những não trạng đương thời, xem bầu trời như là một loại kiếng soi chiếu những biến cố trần gian. Các ông nhận ra một lời kêu gọi rõ ràng, trở thành cái lý do của việc tìm kiếm: “ Vua dân Do thái vừa mới sinh ra ở đâu ?- Chúng tôi đã nhìn thấy ngôi sao của ngài, và chúng tôi đã đến để thờ lạy ngài.”
Tinh tú mầu nhiệm này đã đưa các nhà đạo sĩ lên đường. Cái ánh sáng nhỏ bé này đã làm xáo trộn cuộc đời các ông theo nghĩa đen, bởi vì nó đã thúc đẩy các ông đi về với một Đấng xa lạ đang mời gọi các ông: “ Chúng tôi đã nhìn thấy… chúng tôi đã đến..”. Những lời này nói lên tất cả quyết tâm của các ông. Câu chuyện không kể cho chúng ta những chi tiết về cái cách mà con đường của ngôi sao lạ đã đi, có thể là dài và khó khăn.
Tuy nhiên, nhìn thấy ngôi sao lạ xuất hiện, các ông đã chỗi dậy, lên đường, tìm kiếm Đấng đã ra dấu cho các ông. Và các ông đã gặp được ngài.
Lời Chúa hôm nay muốn trao gởi chúng ta mấy sứ điệp sau đây:
Trước hết, Đức tin không phải là một sự đón tiếp thụ động những chân lý và mệnh lệnh. Nó một sự đặt “ đứng dậy”, một sự chỗi dậy, một sự động viên, một sự bắt đầu đối với một sự mới mẻ của cuộc sống.
Khi đức tin trở nên yếu ớt hay chìm đắm trong sự nhàm chán hay buông xuôi, người ta trở thành “ thụ động” thiêng liêng, không có khả năng hành động, không thể tiến lên, không muốn ra khỏi chính mình để đi gặp Thiên Chúa và anh em. Một khuôn khổ bên ngoài của những thực hành đạo đức và những hành vi tôn giáo có thể có đó, và cho cái ảo tưởng về đức tin, nhưng không có gì tốt đẹp được sản sinh trong cuộc đời kitô hữu đang bị ngừng đọng.
Thứ đến, cái nhìn của các nhà đạo sĩ là cái nhìn của đức tin, luôn biết tìm kiếm, nhận thấy, và giải thích những dấu chỉ của Thiên Chúa. Thực ra, đối với những ai biết lắng nghe, thì tất cả mọi thứ trong Tạo Vật đều nói về ngài: vật chất và những loài sinh sống, trời đất và những vì tinh tú, núi đồi và biển cả, âm nhạc và bông hoa… tất cả đều gởi gấm một sứ điệp tình yêu và sự sống. Thiên Chúa ra dấu hiệu cho con người.
Vì thế, ngôi sao Hiển Linh mời gọi chúng ta chỗi dậy để ra đi, hay lại ra đi trong một đức tin đã được sống như một cuộc tìm kiếm, như một gặp gỡ và như cuộc một dấn thân.
Rất nhiều người không nhìn thấy gì cả, hay chỉ nhìn thấy cái bề mặt của con người và sự vật. Họ không hiểu rằng “ Trời cao ca tụng vinh quang Thiên Chúa, và bầu trời công bố những sự việc tay ngài” ( Ps 19 ).
Chúng ta hãy ngước mắt nhìn lên, chúng ta hãy thăm dò vũ trụ và con người. Thiên Chúa đặt trong bầu trời chúng ta biết bao nhiêu vì sao của ngài để ngỏ lời với chúng ta. Chúng ta hãy phát hiện ra một ngàn lẻ một dấu chỉ đang nhấp nháy trong cuộc đời chúng ta, mời gọi chúng ta.
Phúc Am cho biết, “ Sự hướng dẫn”của ngôi sao lạ đã phải hơn một lần gián đoạn; thực ra, không có gì trong bản văn nói rằng, ngôi sao hiện diện khắp nơi. Tuy nhiên, ở Giêrusalem, thì vắng hoàn toàn. Các nhà đạo sĩ sẽ không còn nhìn thấy ánh sáng nào khác ngoại trừ ánh sáng của Kinh Thánh. Dù vậy, các ông vẫn giữ nguyên ý chí đi đến cùng, và giữ nguyên cái quyết tâm bền bĩ cho đến cùng trong khi vắng mặt ngôi sao lạ, cái dấu chỉ đã thu hút hành trình của của các ông.
Đức tin không phải là một hành trình yên tĩnh. Tin vào Đức Kitô, chính là chấp nhận thử thách, kể cả thử thách trong “ đêm tối”, một trong những thử thách ghê gớm nhất trong chứng từ của các thánh, chẳng hạn như của thánh Têrêxa thành Lisieux. Vì vậy, chúng ta vẫn phải tiếp tục, vẫn phải tiến lên trong sương mù, trong sự xác tín rằng, Chúa vẫn hiện diện.
Thử hỏi chúng ta có can đảm đứng vững, ngay cả khi không có những dấu chỉ hiển nhiên hay không ?- Chúng ta có luôn giữ vững cái khả năng phục vụ và tự hiến, mặc dù không nhận thấy câu trả lời thoả đáng, không có một kết quả tức thì, không có một sự công nhận an ủi nào không ?- Chúng ta có cầu nguyện ngay cả trong sự khô khan, hay trong cái cảm giác không được nhận lời không ?-
Điều mà người ta gọi là “ con đường của ngôi sao” có phải đúng là thân phận của người tín hữu hệ tại ở chỗ là tiến lên mà không có “ ánh sáng” có thể cảm nhận được, nhưng chỉ trong sự tin cậy mà thôi không ?- Chúng ta có biết “ tra vấn, tìm hiểu” Kinh Thánh để làm cột mốc cho hành trình của chúng ta không ?-
“ Khi nhìn thấy ngôi sao, các ông cảm thấy một nỗi mừng vui to lớn”. Đối với các nhà đạo sĩ, việc ngôi sao trở lại có nghĩa là các ông đã đi đến cùng trong cuộc tìm kiếm. Dấu chỉ đi trước các ông, tháp tùng các ông, và chỉ cho các ông đến nơi, gặp gỡ Vị Vua mà các ông hết sức tìm kiếm. Các ông phân định nơi ngài là Đấng Thiên Chúa sai đến, và cuộc hành trình của các ông là để thờ lạy ngài. Những lễ vật vàng, nhũ hương và mộc dược là biểu tượng cho thấy, các ông đã nhận ra căn tính vương giả, thánh thiêng và nhân loại của Hài nhi Giêsu này.
Niềm vui của các ông là niềm vui của người tín hữu gặp được Đức Kitô. Niềm vui này là hoa trái của niềm tin và sự bảo đảm của tính đích thực. Nhìn biết Đức Kitô, đến với ngài, tới lui với ngài trong kinh nguyện và sống vì ngài, đó chính là nguồn hạnh phúc mênh mông và là một chứng từ đáng tin cậy.
Để trở về quê hương xứ sở, xứ sở của cái thường nhật của các ông, các nhà đạo sĩ đã trở về bằng một con đường khác. Câu chuyện được dừng lại ở sự thay đổi lộ trình rất dài, một cách biểu tượng, về “ cuộc du hành nội tâm”, được thực hiện bởi ba người lữ hành tìm ngôi sao lạ. Từ nay trở đi, các ông không cần đến tinh tú bầu trời của những đêm đen. Các ông đã gặp được Đấng là Ánh sáng muôn dân. Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta.
Và chúng ta, sau khi gặp gỡ Đấng Cứu Thế trong bí tích Thánh Thể, chúng ta đừng trở về nhà chúng ta mà không thấy thay đổi gì cả…