Thứ Bảy, 26 Tháng Bảy, 2014 00:00
Chúa nhật XVII Quanh năm A (Mt 13, 44-52)
Kinh nghiệm trong cuộc sống hằng ngày cho thấy, để đạt được một điều gì tốt đẹp, quí báu, cần phải có nhiều công lao, sức lực và hy sinh. Chân lý này không những được xác nhận trong lãnh vực xã hội trần gian, mà còn rất đúng để lãnh nhận hạnh phúc đích thực và sung mãn của Thiên Chúa. Nếu muốn hưởng nhận Nước Trời, cần phải trả một giá nhất định. Đó là sứ điệp mà Chúa Giêsu muốn gởi đến cho chúng ta trong bài Tin Mừng hôm nay.
Tuy nhiên, điều đó không có ý muốn nói rằng, Nước Trời được mua bán như người ta mua một căn nhà. Bởi vì, tất cả những gì được Thiên Chúa trao ban đều là hoàn toàn «nhưng không», miễn phí. Thế nhưng, cũng cần phải mở rộng tâm hồn ra trước những gì được trao ban. Cũng cần phải chấp nhận đặt bàn tay mình vào bàn tay Thiên Chúa, để cùng bước đi với ngài. Cũng cần phải qui hướng toàn thể con người của mình về với Thiên Chúa để ngài lấp đầy toàn thể cuộc đời chúng ta. Đó chính là “ cái giá phải trả” để có được Nước Trời. Đó chính là “bán đi tất cả” để chiếm hữu được kho báu được che dấu trong ruộng lúa, hay viên ngọc quý sẽ đem lại hạnh phúc cho chúng ta.
Ngoài ra, một chi tiết cần được lưu ý. Đó là người khám phá ra kho báu, đã bán đi tất cả những gì mình có để có được kho báu đó. Nhà buôn đi tìm viên ngọc quý bán đi tất cả những gì mình có để mua viên ngọc quý đó. “Tất cả”, rõ ràng đó là một từ ngữ Chúa Giêsu muốn nhấn mạnh.
Hơn nữa, khi bán tất cả mọi sự, hai người trong dụ ngôn đã nhận lấy một sự rủi ro lớn lao. Nếu bị đánh lừa, họ sẽ đứng trước một con số không to lớn. Tuy nhiên, họ đã chấp nhận sự rủi ro này. Để thu được nhiều, họ chấp nhận nhiều rủi ro.
Thực tế cho thấy:“Ai không liều gì hết, thì không nhận được gì hết”. Luôn luôn cảnh giác, luôn luôn tính toán một cách dè dặt, luôn luôn bo bo giữ lấy những gì mình có, người ta sẽ để vuột ra khỏi tầm tay những cơ hội may mắn để thực hiện những việc tốt đẹp, hay những cơ hội giúp cuộc đời mình được triển nở hơn và phong phú hơn.
Có những cái liều cần phải có để chiếm đoạt Nước Thiên Chúa. Chẳng hạn như: liều để không dành cho tiền bạc một sự quan trọng quá đáng, trong khi nó chỉ là phương tiện; liều để sống khiêm tốn, đơn giản thay vì khoe khoang, kiêu ngạo; liều để đến với người nghèo và chia sẻ với họ, liều để giơ tay ra cho những người xúc phạm đến chúng ta, liều để cầu nguyện cho kẻ thù.. 
Nếu chúng ta ít chịu liều, hoặc là liều rất ít vì Nước Thiên Chúa, chắc chắn chính là vì chúng ta chưa thực sự hiểu biết rằng, Vương Quốc này là một kho báu quý giá đáng cho chúng ta hy sinh tất cả, và liều rủi ro tất cả. Chắc chắn đó cũng là vì chúng ta chưa phải là những người thực sự đam mê Thiên Chúa và Vương Quốc của ngài. Nói khác đi, thay vì Nước Trời, chúng ta say mê những kho báu phù du, khác với Thiên Chúa; chúng ta mải mê những viên ngọc giả tạo khác với Nước Trời.
Như vậy, chúng ta hãy tự vấn. Cho đến hôm nay, chúng ta đã hy sinh dâng hiến những gì để có được Nước Trời ?- Chúng ta có cho đi tất cả hay không ?- Chúng ta có thực sự dồn mọi nỗ lực có thể có để sống với Thiên Chúa, và đem ra thực hành lời giáo huấn của Tin Mừng hay không ?- Và trong khi cử hành bữa tiệc Thánh Thể, thử hỏi chúng ta có dám cầu xin Đức Kitô và Thánh Thần của ngài, làm cho chúng ta trở thành những người thực sự say mê Nước Thiên Chúa không?-
 
ĐỌC THÊM:
Alexander là một vị vua vĩ đại. Trên đường khải hoàn sau khi chinh phạt nhiều nước, ông ngã bệnh. Vào thời khắc ấy, những vùng đất ông chiếm được, quân đội hùng mạnh, những thanh gươm bén, và sự giàu có không còn nghĩa lý gì với ông. Ông nhận ra rằng cái chết sắp sửa đến và ông sẽ không về kịp mảnh đất quê hương. Ông bảo các sĩ quan của mình:
- “Ta sắp sửa rời bỏ thế gian này. Ta có ba điều nguyện ước. Các ngươi cần phải thực hiện những gì ta bảo”.
Các vị tướng tuân lệnh trong dòng nước mắt.
- “Điều ước đầu tiên của ta là hãy bảo thầy thuốc của ta mang cái hòm rỗng của ta về một mình”.
Sau khi cố hít thở một hơi, Alexander nói tiếp:
- “Ước nguyện thứ hai của ta là hãy rải vàng, bạc và châu báu trong kho tàng của ta trên suốt dọc đường đến nấm mồ của ta khi các ngươi mang quan tài của ta ra nghĩa địa”.
Sau khi quấn mình trong chiếc áo khoác và nghỉ một lúc, ông nói tiếp:
- “Ước muốn cuối cùng của ta là hãy đặt 2 bàn tay ta ra bên ngoài cỗ quan tài”.
Mọi người xung quanh ông tất cả đều rất tò mò, nhưng không ai dám hỏi nguyên nhân. Vị cận tướng của Alexander hôn bàn tay ông và hỏi:
- “Thưa đức Vua, chúng thần sẽ làm theo mệnh lệnh của Ngài. Nhưng Ngài có thể cho chúng thần biết tại sao Ngài lại muốn chúng thần làm như vậy hay không?”.
Sau khi gắng thở một hơi dài, Alexander trả lời:
- “Ta muốn mọi người hiểu được ba bài học mà ta đã học được:.
- “ Mong ước thứ nhất của ta, để người thầy thuốc đưa cỗ quan tài về một mình, là để cho người ta nhận ra rằng một vị thầy thuốc không thể nào thực sự chữa bệnh cho người ta. Nhất là khi đối diện với cái chết, thầy thuốc hoàn toàn bất lực. Ta hy vọng mọi người sẽ học được rằng, phải trân quý cuộc sống của họ.
- “Mong ước thứ hai của ta, là để nhắn nhủ mọi người rằng không nên giống như ta, theo đuổi mộng giàu sang. Nếu ta tiêu tốn cả đời chạy theo sự giàu có, ta sẽ lãng phí hầu hết thời gian quý báu của đời người.
- “Mong ước thứ ba của ta là để người đời hiểu rằng, ta đến thế gian này với hai bàn tay trắng và ta sẽ rời bỏ thế gian này cũng với hai bàn tay trắng”.
 

GIÁO XỨ NÚI SẬP
Ấp Bắc Sơn, Thị Trấn Núi Sập, Huyện Thoại Sơn, Tỉnh An Giang.
ĐT: (02963) 869.239 - 866.787      DĐ: 0913.708.201
Email: ntkag53@gmail.com      Website: giaoxunuisap.com