1.
Lúc này hơn bao giờ hết, tôi khao khát sự bình an một cách mãnh liệt. Tôi tha thiết gửi gắm điều khao khát đó cho Đức Mẹ. Tôi hỏi Mẹ phải làm gì để được bình an.
2.
Đức Mẹ dẫn tôi tới Chúa Giêsu. Với thái độ âu yếm, Chúa Giêsu nhắc lại cho tôi nhớ lời Ngài đã phán xưa: “Tất cả những ai đang vất vả gồng gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi. Tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng.” (Mt 11,28)
3.
Tôi cảm tạ Chúa. Tôi xin trao cho Chúa gánh nặng của tôi. Gánh nặng của tôi lúc này là những cơn đau, là những lo buồn, là những mặc cảm, là những tội lỗi, là những thất vọng.
Gánh nặng của tôi là đủ thứ bất an, đè trên lương tâm tôi.
4.
Chúa bình tĩnh nhận hết tất cả gánh nặng của tôi, mà không một lời trách mắng, trái lại Chúa còn an ủi.
5.
Thế là tôi được nhẹ nhàng. Tôi cảm thấy một sự bình an lạ lùng từ trái tim Chúa chảy vào hồn tôi, như một dòng nước mát, để rửa hồn tôi.
6.
Tự nhiên, tôi hiểu: Bình an là một ơn quí giá Chúa trao ban. Muốn được ơn đó, người ta phải khao khát, phải đến với Chúa, phải tin vào Chúa.
7.
Nhận thức như vậy, nên khi cần đến bình an, tôi ít còn lo tính này nọ, hoạch định chương trình thế này thế kia, nhưng cần tĩnh tâm nhờ Mẹ chạy lại với Chúa Giêsu.
Khi cái tâm của tôi tĩnh lặng, tập trung vào Chúa Giêsu, khiêm tốn trao cho Ngài gánh nặng của tôi, thì tôi cảm nhận được rằng: Bình an là chính Chúa Giêsu.
8.
Muốn có bình an, tôi cần gặp Chúa Giêsu, cần ở lại bên Chúa Giêsu, cần đón nhận Chúa Giêsu vào lòng tôi.
Lúc đó, tôi sống, mà không phải tôi sống, nhưng là Chúa Giêsu sống trong tôi.
9.
Lúc đó, tôi cần tĩnh lặng. Ồn ào sẽ không gặp được Chúa. Mà, nếu không gặp được Chúa, thì tất nhiên sẽ không nhận được ơn bình an.
10.
Satan biết rõ điều đó. Nên Satan và đoàn lũ ác quỉ đang tìm mọi cách ngăn cản chúng ta gặp Chúa Giêsu, mà chỉ lo gặp nhau và lo có những lễ ồn ào hoành tráng bề ngoài, rồi tự lừa dối mình và lừa dối nhau là đã gặp gỡ Chúa Giêsu. Thế là càng xa bình an, càng để mình rơi xuống vực sâu.
11.
Khi được gặp Chúa Giêsu, Chúa Giêsu còn nhắc lại cho tôi nhớ lời Ngài đã nói với chị Mácta: “Mácta! Mácta ơi! Chị băn khoăn lo lắng nhiều chuyện quá! Chỉ có một chuyện cần thiết mà thôi. Maria đã chọn phần tốt nhất và sẽ không bị lấy đi.” (Lc 10,42).
Chúa Giêsu nhắc lại cho tôi lời đó. Tôi hiểu là muốn có bình an của Chúa, thì đừng để lòng mình bận rộn quá nhiều. Chỉ có một sự cần, để được bình an, đó là gặp Đức Kitô.
12.
Bận rộn quá nhiều, đó là một thứ hình thức đạo đức giả rất phổ biến hiện nay.
Tự ôm vào mình những việc không thuộc bổn phận của mình, rồi tự cho là dấn thân vì Chúa, nhưng thực chất chỉ là tính hiếu động.
Tự vẽ ra nhiều chương trình nói là để đổi mới, nhực thực chất chỉ là vì nội tâm mình trống rỗng, nên cần che sự trống rỗng đó bằng đủ thứ phô trương hão huyền.
13.
“Chỉ có một sự cần.” Chúa Giêsu nhấn mạnh cho tôi lời khuyên đó. Nhưng nhiều khi tôi đã không thực hiện đúng và đủ lời khuyên đó. Vì thế, mà tôi không có sự bình an.
14.
Bình an, bình an, đây là quà Noel, đây là sinh hoạt Mùa Vọng, đây là lời chúc năm mới.
Vì thế, lúc này hơn bao giờ hết, tôi xin Đức Mẹ giúp tôi được bình an.
15.
Tới đây, Đức Mẹ khuyên tôi thêm điều này: “Muốn có bình an, hãy noi gương Mẹ, mà luôn vâng phục thánh ý Chúa.” (Lc 1,38)
Chúa Giêsu cũng khuyên tôi thêm điều đó. Chính Ngài đã thưa với Đức Chúa Cha: “Xin đừng theo ý con, chỉ xin theo ý Cha mà thôi.” (Mc 14, 36)
Vâng phục thánh ý Chúa trong tín thác vào Thiên Chúa giàu lòng thương xót, đó là tâm thức của tôi lúc này đang rất thao thức về bình an.
16.
Thao thức, nên tỉnh thức và cầu nguyện, đó là cuộc sống hiện giờ của tôi. Chúng ta hãy cầu nguyện cho nhau nhiều, vì tương lai đầy những bất an, bất ổn, bất bình. Chỉ Chúa mới cứu được chúng ta.
Long Xuyên, ngày 28.11.2020