1.
Thời sự xã hội hiện nay đặt nặng trách nhiệm cảnh báo những hiểm họa sắp tới.
Thời sự Giáo Hội hiện nay cũng phải thế. Những con cái Giáo Hội thấy có những hiểm họa sắp tới cho Giáo Hội thì không thể dửng dưng.
2.
Đức Mẹ đang cho tôi thấy Giáo Hội sắp đi vào một thời kì có nhiều hiểm họa khủng khiếp. Tôi sợ, không muốn nhìn, và nhất là không muốn nói ra. Nhưng Đức Mẹ thúc giục tôi hãy coi sự la lên là một trách nhiệm.
3.
Hiểm họa khủng khiếp thứ nhất là tái diễn cuộc tử nạn của Chúa Giêsu.
Xưa, trên núi Sọ Chúa Giêsu đã đổ máu ra lai láng, toàn thân đầy máu. Còn Đức Mẹ thì khóc, nước mắt tuôn tràn.
Máu và nước mắt đó đã làm rung chuyển cả đất trời.
4.
Nay, cảnh đau buồn đó sắp tái diễn một cách nào đó trong thế giới hôm nay.
Sẽ có nhiều cảnh máu đổ.
Sẽ có nhiều cảnh nước mắt tuôn tràn.
Cảnh đau buồn đó sẽ có thể nhẹ bớt đi và rút vắn lại thời gian, nếu nhân loại sám hối, trở về với Chúa, và thực hiện những gì Đức Mẹ dạy.
5.
Nhiều người đã thấy và đã nói lên. Tôi cũng được Đức Mẹ thúc giục hãy coi cảnh báo về hiểm họa khủng khiếp đó là một trách nhiệm.
6.
Hiểm họa khủng khiếp thứ hai là cảnh hỏa ngục đã được Đức Mẹ cho 3 trẻ thấy ở Fatima.
Ngày 13 tháng 10 năm 1917 Đức Mẹ cho 3 trẻ thấy cảnh hỏa ngục kinh hoàng.
“ Hỏa ngục như một biển lửa. Nhào lộn trong biển lửa đó là ma quỷ và các linh hồn tội lỗi, trông giống các cục than hồng, đen đủi, xấu xí, những thân hình bị treo lơ lửng bị lửa thiêu đốt, kêu la trong đau đớn tuyệt vọng”.
Cảnh hỏa ngục đó khiến 3 em kinh hoàng, đến run rẩy, khiếp sợ, không nói lên lời, đã ngước mắt nhìn về Đức Mẹ, van nài để xin an ủi.
7.
Cảnh hỏa ngục hãi hùng được Đức Mẹ cho thấy ở Fatima nay đang tới. Mỗi ngày có nhiều người bị ném vào biển lửa hãi hùng đó.
Vấn đề đặt ra cho tôi và cho chúng ta là phải hết sức tránh hỏa ngục. Thế thì phải làm gì?
Thưa phải thực hiện những gì Đức Mẹ đã dạy xưa nay, đó là sám hối, lần chuỗi mân côi, tôn sùng Trái tim Đức Mẹ, hy sinh và hoán cải đời sống.
8.
Riêng về sám hối, chúng ta nên thực hiện thường xuyên một cách nghiêm túc.
Lịch sử cứu độ cho thấy: Khi hiểm họa tới, thì chỉ ai sám hối mới được Chúa cứu.
Như vậy, thời điểm sám hối đã tới rồi. Hãy sám hối ngay, kẻo sẽ quá muộn.
9.
Sám hối không là chuyện dễ. Riêng tôi, tôi vẫn cầu xin cho tôi và những người thuộc về tôi được ơn sám hối.
10.
Sám hối là một ơn Chúa ban. Điều quan trọng là Chúa ban, nhưng con người có tự do nhận hay không nhận ơn Chúa ban. Từ chối ơn sám hối là chuyện có thực. Chuyện đó vẫn xảy ra. Khủng khiếp lắm. Nên tôi luôn nhìn vào Đức Mẹ, xin Mẹ thương giúp tôi biết đón nhận ơn sám hối.
11.
Lúc này hơn bao giờ hết, tôi coi việc cầu xin ơn sám hối như là một thứ lương thực hết sức cần cho tôi. Chính Đức Mẹ dạy tôi như thế, Mẹ dạy tôi cũng hãy nhắc nhở cho mọi người điều đó.
Sám hối đang trở thành hơi thở của tôi.
12.
Tôi xin mượn Thánh vịnh 51 (50) để nói lên tâm tình sám hối của tôi.
“Lạy Thiên Chúa, xin lấy lòng nhân hậu xót thương con, mở lượng hải hà xoá tội con đã phạm.
Xin rửa con sạch hết lỗi lầm tội lỗi con, xin Ngài thanh tẩy.
Vâng, con biết tội mình đã phạm, lỗi lầm cứ ám ảnh ngày đêm.
Con đắc tội với Chúa, với một mình Chúa, dám làm điều dữ trái mắt Ngài. Như vậy, Ngài thật công bình khi tuyên án, liêm chính khi xét xử.
Ngài thấy cho : lúc chào đời con đã vương lầm lỗi, đã mang tội khi mẹ mới hoài thai...”
Long Xuyên, ngày 7.10.2020