Chúa nhật XX Quanh năm A ( Mt 15, 21-28 )
Người phụ nữ đến với Chúa Giêsu là một người đàn bà xứ Canaan, như vậy không phải là người Do thái, mà là một người ngoại. Điều đó giải thích thái độ của Chúa Giêsu đối với bà ta. Thực ra Chúa Giêsu cho rằng, mình đã nhận lãnh sứ mạng loan báo việc Đấng Cứu Thế đến không phải cho dân ngoại, nhưng là cho Dân Israel trước tiên. Những người khác sẽ tiếp tục được hưởng nhận về sau. Lúc đầu, Chúa Giêsu đã thẳng thừng từ chối lời cầu xin của người đàn bà xứ Canaan, chẳng những bằng một thái độ có vẻ lạnh nhạt, mà còn bằng những lời nói dường như “ vô cảm”. Phải ưu tiên cho người Israel. “ Không nên lấy bánh của con mà cho chó”.
Người phụ nữ biết rõ điều đó và bà ta nhìn nhận rằng, người Do thái phải ưu tiên. Tuy nhiên, điều đó không cản trở việc bà ta nài ép Chúa Giêsu. Tại sao bà và những người thân của bà lại không thể lãnh nhận ít nhất những mụn bánh từ bàn rơi xuống ?- Con cái Israel có thiệt hại gì đâu ?-
Chúa Giêsu nhượng bộ trước đức tin trong sáng, đơn sơ và khiêm tốn của người phụ nữ này. Từ đó, chúng ta nhận thấy:
Trước một lời xác quyết đức tin sống động, khiêm tốn, chân thành và hồn nhiên, Chúa Giêsu đã thay đổi ý định. Ngài không thể không đáp lại người đang van xin ngài với một niềm tin lớn lao như thế.
Đồng thời, câu chuyện này cũng chỉ rõ: người ngoại cũng được ơn cứu độ. Theo sau Dân Israel, dân ngoại dù sao cũng được kêu gọi, và có quyền được hưởng nhiều hơn là những mụn bánh.
Ngoài ra, Ơn huệ của Thiên Chúa không chỉ nở hoa một cách chính thức trong miền đất của lòng tin. Nó có thể được triển nở và, thực sự, nó cũng được triển nở trong những miền đất xa lạ. Lòng rộng rãi của Thiên Chúa bao trùm trên toàn thể nhân loại, cách đặc biệt từ ngày lễ Ngũ Tuần, sau khi Chúa Giêsu sống lại.
Từ đó, vấn đề được đặt ra là, các môn đệ của Chúa Giêsu luôn có một ưu tư mãnh liệt loan báo Tìn Mừng Tình Yêu đem lại ơn cứu độ và bình an ở những miền xa xăm, và cho tất cả mọi người hay không ?- Phải chăng rất thường khi, các cộng đoàn kitô hữu chỉ quan tâm co cụm cục bộ ?- Một đức tin đích thực không tự giới hạn bên trong bốn bức tường của các nhà thờ, mà phải đi ra những quảng trường công cộng, không sợ những miền đất xa lạ, để làm chứng cho Đức Kitô, trao ban những dấu chỉ về sự hiện diện năng động và cứu chuộc của ngài.
Phải chăng chúng ta thường có khuynh hướng tin rằng, mình tốt hơn và đạo đức hơn những người khác, bởi vì chúng ta là thành phần của Giáo Hội, và bởi vì, với một ý thức đầy đủ, chúng ta có khả năng công bố đức tin của chúng ta vào Thiên Chúa là Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần hay không ?- Cuộc gặp gỡ giữa Chúa Giêsu và người phụ nữ xứ Canaan mời gọi chúng ta hãy khiêm tốn và tự hạ nhiều hơn nữa. Có biết bao nhiêu người một cách chính thức sống “ ngoài Giáo Hội” lại có một đức tin mãnh liệt hơn, trong sáng hơn, năng động hơn và đáng yêu hơn là đức tin của chúng ta. Chúng ta nên ngỡ ngàng và tạ ơn, vì đã nhìn thấy Chúa Thánh Thần khơi dậy niềm tin ở khắp nơi như thế. Sự hào phóng của Thiên Chúa thật là một mầu nhiệm và là một điều kỳ diệu.
Chúng ta hãy tự hỏi, chúng ta chọn thái độ nào đối với những người “ không thuộc về chúng ta”. Những con người không những không cùng chia sẻ niềm tin của chúng ta, không lui tới với nhà thờ của chúng ta, mà còn có một nền văn hóa và một di sản khác với chúng ta. Chúng ta có biết nhìn nhận những giá trị và sự phong phú của họ không ?- Chúng ta có tìm cách để luôn luôn hiểu biết họ hơn không ?- Chúng ta có thực hiện điều đó một cách hồn nhiên và vui vẻ không ?- Chúng ta có phải là những người đầu tiên giơ tay ra cho “ những người xa la”, hay là chúng ta chờ đợi họ đến với chúng ta ?- Chúng ta đã tiếp xúc với bao nhiêu người bên lương, thuộc các tôn giáo khác ?- Những đề xuất nào đã được thực hiện trong giáo xứ chúng ta để hỗ trợ những trao đổi giữa chúng ta là những kitô hữu và những người đến từ nơi khác ?- Bấy nhiêu câu hỏi đáng được đặt ra, sau khi chúng ta nhìn thấy Chúa Giêsu mở rộng tấm lòng ngài ra cho một người phụ nữ ngoại giáo mà lúc đầu ngài đã tiếp đón có vẻ lạnh nhạt.
Chúa Giêsu đã biết để cho mình gặp gỡ, rung động và xao xuyến bởi đức tin đơn sơ và mạnh mẽ của người phụ nữ xứ Canaan. Có biết nhiều người Canaan thời đại đang sống chung quanh chúng ta, mà chúng ta không biết. Sau khi lắng nghe người đàn bà ngoại giáo đã dám tiếp cận ngài, Chúa Giêsu đã thay đổi. Điều đó cũng có thể xảy đến cho chúng ta, nếu chúng ta biết cư xử giống như ngài.
( Bài đọc thêm )
Tại một làng bên Ấn Độ có một đạo sĩ thánh thiện, ai cũng tìm đến xin đến ông cầu nguyện cho. Cứ mỗi lần có ai đến kêu cứu, vị đạo sĩ thường vào rừng, tìm đến một nơi vắng vẻ và cầu nguyện. Lần nào Thiên Chúa cũng nhận lời ông và độ trì cho dân chúng.
Khi nhà đạo sĩ qua đời, dân chúng trong làng cũng muốn có người kế tục. Họ tìm được một người tuy không thánh thiện nhưng biết rõ nơi vị đạo sĩ trước kia thường đến cầu nguyện cũng như thuộc lòng lời kinh của ông.
Người này nói với Chúa:
- Lạy Chúa, Chúa biết con không phải là người thánh thiện. Nhưng con tin chắc rằng, Chúa không nỡ bỏ rơi dân Chúa. Xin Chúa nhận lời con mà cứu giúp họ.
Thiên Chúa đã nhận lời ông và cả dân làng đều được cứu giúp mỗi khi đến nhờ ông cầu nguyện.
Khi người này qua đời, thì dân làng lại phải đi tìm một người khác để thay thế. Họ tìm được một người. Người này thuộc lời cầu nguyện, nhưng lại không biết chỗ cầu nguyện trong rừng.
Ông bèn thưa với Chúa:
- Lạy Chúa, con biết Chuùa không màng đến nơi chốn. Nơi nào mà không có sự hiện diện của Chúa. Vậy xin Chúa nhận lời con mà đến cứu giúp dân Chúa.
Thiên Chúa cũng đã nhận lời ông và cứu giúp tất cả những ai xin ông cầu nguyện.
Thế nhưng, đến lúc con người trung gian này cũng qua đời, dân chúng lại phải đi tìm một người khác để thay thế. Nhưng kẻ kế vị này không biết chỗ trong rừng, lại cũng chẳng thuộc lời cầu nguyện.
Ông đã thưa Chúa:
- Lạy Chúa, con biết Chúa không màng đến công thức của lời kinh, mà chỉ lắng nghe nỗi thống khổ của dân Chúa. Xin Chúa nhận lời con mà cứu giúp họ.
Thế là một lần nữa Chúa cũng nhận lời cầu xin và độ trì dân chúng trong làng. Nhưng sau khi người này qua đời thì dân chúng không còn biết chọn ai thay thế nữa. Cuối cùng họ phải nài nỉ một người mà họ biết là không đạo đức chút nào. Ông ta chỉ biết có tiền bạc. Ông càu nhàu với Chúa:
- Lạy Chúa, Chúa là ai mà cứ bắt con cầu nguyện, rồi mới ra tay cứu giúp. Bao nhiêu lời cầu cứu đây tôi xin giao cho Chúa tất cả. Tuøy Chúa muốn làm gì thì làm.
Nói xong ông quay trở lại với công việc của mình. Vậy mà Chúa cũng nghe lời cầu nguyện của ông, và dân chúng trong làng lúc nào cũng được cứu giúp.
Thiên Chúa yêu thương con người bằng một tình yêu không thể đo lường, tính toán hay tưởng tượng được. Lời kinh, nơi chốn, ngay cả sự thánh thiện của con người không phải những gì cốt yếu để Thiên Chúa có thể thi thố tình thương của Ngài. Điều cốt yếu hơn cả mà Thiên Chúa chờ đợi nơi con người là niềm tin tưởng, phó thác trọn vẹn.