Dụ ngôn, một câu chuyện nho nhỏ được sáng tạo ra để giúp suy nghĩ về một thực tại rất thực, liên hệ đến bản thân chúng ta. Dụ ngôn hôm nay đậc biệt thành công và rất thời sự. Nó diễn tả một thực tại ở ngay cửa nhà chúng ta, và chúng ta có trước mắt chúng ta mỗi ngày. Một đàng là những người nghèo, luôn luôn càng nghèo; một đàng là những người giàu, không ngừng giàu thêm. Một đàng là những người có quá nhiều, không biết làm gì nữa với những gì mình có; một đàng là những người không những không có sự chăm sóc, mà quần áo, cơm bánh, nước uống, trường học cũng không có. Không có gì cả ! luôn luôn là ít, trong khi những người khác tìm kiếm và luôn luôn thành công chiếm hữu nhiều hơn.
Hoàn cảnh rất được biết đến. Người ta nói đến mỗi ngày. Người ta nghiên cứu. Người ta tố cáo. Thế nhưng tất cả vẫn tiếp tục. Ngày nay có hàng ngàn những người giàu có “ mặc lụa là gấm vóc và mỗi ngày yến tiệc linh đình”, và ở cửa nhà họ, có hàng triệu ông Lagiarô rất muốn được no lòng “ bởi những gì rơi xuống từ bàn ăn của những người giàu.” Và điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Sẽ không bao giờ xảy ra cả ngày mai, cả ngày mốt. Thử hỏi, một ngày nào đó, điều đó sẽ xảy ra, trong thế giới của chúng ta hay không ?-
Tội của những người giàu không phải là vì giàu có. Đó là đã không nhìn đến những người nghèo trong khi những người này đang ở trước mắt họ, dưới chân của họ. Những người giàu không nhìn thấy những người nghèo. Họ chỉ nhìn thấy họ. Những người giàu quá bận rộn để làm giàu thêm, đến nỗi không có thì giờ, không mất thi giờ để nhìn thấy những người nghèo. Thời giờ là vàng bạc mà !
Tội của những người giàu mà dụ ngôn nói đến không chỉ là tội mù lòa, không nhìn thấy. Nó còn là tội dửng dưng, thờ ơ đối với người nghèo. Cái điều gây nên sự hư mất của người giàu, chính là tấm lòng của họ là một sa mạc khô hạn của tình nhân loại.
Tiên tri Amos không đi đến đó bằng đôi tay chết khi ngài diễn tả những người giàu có ở Giêrusalem. Sự diễn tả của tiên tri có giá trị cho tất cả những người giàu có trên thế giới; đối với những người đã sống, đối với những người đang sống, và đối với những người sẽ sống trên trái đất, cho đến tận cùng thế giới. Những người giàu có sống yên ổn tại Giêrusalem, ở Riô, Paris, New York. Họ nghĩ rằng mình an toàn trong những ngôi nhà sung túc, giàu có, được những con chó dữ bảo vệ. Những người giàu ăn những thứ sơn hào mỹ vị, uống những thứ rượu ngon nhất.
Tiên tri Amos đã kêu lên: khốn cho các người, hỡi những người giàu có. Các người sẽ sớm bị lưu đày. Trong dụ ngôn, chúng ta không thấy một lời cảnh báo tương tự, nhưng đơn thuần là sự thực hiện lời cảnh báo. Người giàu “ được chôn cất nơi âm phủ”. Còn Lagiarô thì được các thiên thần đưa lên nơi Abraham.
Một ngày kia, sự công bình sẽ được thực hiện. Nếu không phải trên mặt đất, thì sẽ ở bên Thiên Chúa. Tuy nhiên, rất là thích hợp cho sự công bình được thực hiện ngay từ bây giờ, trên mặt đất. Sự công bình được thực hiện không phải chỉ khi người giàu có để rơi từ tay của mình vài mụn bánh có thể kéo dài cơn hấp hối của người nghèo, nhưng ngay khi chính anh ta đồng ý làm việc để xây dựng lại một thế giới công bình.
Cho đến bây giờ, chúng ta đã đọc dụ ngôn người giàu có và người nghèo khó, trong khi nghĩ đến những người giàu nhất trong thế giới của chúng ta, nghĩ đến những người rất giàu. Thế nhưng, có những người khác, ít giàu hơn một chút. Và có chúng ta nữa, chắc chắn là chúng ta không giàu, tuy nhiên chúng ta cũng không được xếp vào loại nghèo nhất trên thế giới.
Chúng ta ứng xử thế nào đối với những người mà chúng ta quen biết, đối với những nghèo mà chúng ta gặp gỡ trong đường phố, và đối với những người nghèo mà chúng ta nghe nói đến ?- Lòng quảng đại của chúng ta đi đến đâu ?- Sự nhất trí thay đổi những thói quen sống của chúng ta đi đến đâu, để những người nghèo có nhiều cơ may sở hữu nhiều hơn ?- Sự quyết tâm của chúng ta đi đến đâu, để thay đổi những gì phải thay đổi, để những tài nguyên trên thế giới được phân phối một cách nhân bản và công bình hơn cho tất cả mọi người ?- Chúng ta có cố gắng giữ lấy những đặc quyền của chúng ta không ?- Chúng ta có ngoan cố bảo vệ điạ vị của chúng ta không ?- Những của bố thí của chúng ta có phải là nhắm làm trấn an lương tâm của chúng ta hay không ?-
Có rất nhiều vấn đề. Chúng ta rất sai lầm khi không đặt chúng ra. Bởi vì sẽ không có phép lạ để lay động sự mê muội của chúng ta, và để mở mắt chúng ta ra. Đối với vấn đề đó, đã có báo chí, đã có những cuộc điều tra nói về những người nghèo ở bên cạnh chúng ta, và những người nghèo ở những xứ sở xa xăm. Đối với vấn đề đó, có những người nghèo đang giơ tay ra cho chúng ta trong đường phố, có những đài phát thanh, có những hình ảnh trên truyền hình, có rất nhiều cơ quan từ thiện đấu tranh chống lại sự nghèo đói. Chúng ta còn muốn gì hơn nữa ?-
Cũng có Lời Chúa luôn mời gọi chúng ta chia sẻ. Và có bí tích Thánh Thể mà chúng ta thường xuyên tham dự.
Bí tích Thánh Thể loan báo một thế giới sẽ không có người nghèo nữa. Một thế giới mà người nam và người nữ, người giàu và người nghèo gặp gỡ nhau chung quanh một bàn ăn, chia sẻ với nhau những gì mình có, đến nỗi không còn ai túng thiếu những gì cần thiết, và tất cả mọi người có đông đủ đến bước vào trong ngày lễ.
Thế giới mà bí tích Thánh Thể loan báo chính là thế giới mà Chúa Giêsu đã đến thiết lập, và mời gọi chúng ta làm cho nó phát triển mãi mãi.