Thiên Chúa không « mắc nợ » con người.
Những người biệt phái thời Chúa Giêsu vẫn nghĩ và dạy cho người khác điều xác tín này là, khi tuân giữ sít sao Lề Luật, thì con người trở thành công chính, nghĩa là được chúc phúc, được cứu độ, được thánh thiện...
Và cũng trong chiều hướng đó, một khi đã thực hiện việc tuân giữ một lề luật nào đó, thì người ây có quyền đòi hỏi, áp đặt, ép buộc Thiên Chúa phải trả lễ, phải bù đắp, phải tưởng thưởng.. bằng một ơn lành nào đó, một sự may mắn nào đó, một quyền lợi nào đó… Họ có quyền hành trên Thiên Chúa.
Ở đây, Chúa Giêsu đấu tranh chống lại cái truyền thống trục lợi rất nặng nề của những người biệt phái. Đó là nghĩ rằng sự trung thành của họ cho phép họ có những quyền trên Thiên Chúa.
Chúa Giêsu khẳng định dứt khoát là không. Thiên Chúa « không mắc nợ » chúng ta một sự biết ơn nào cả. Tính toán theo kiểu của người biệt phái chỉ có thể là một mối quan hệ từ con người đến con người, giữa con người với nhau theo kiểu « bánh sáp đi, bánh qui lại. » Đó là điều mà Chúa Giêsu luôn luôn từ chối. Và thậm chí một cách mãnh liệt.
Sự thật này thì khó lòng mà chấp nhận. Và trong trường hợp này, Chúa Giêsu có vẻ mạnh mẽ, cứng rắn, thô bạo.. để trở nên rất rõ ràng. Đó là một cuộc phẫu thuật, là một cuộc mổ xẻ. Chúa Giêsu muốn diệt trừ cái tư tưởng dai dẵng xưa cũ, lệch lạc, cho rằng, chúng ta có những quyền hành đối với Thiên Chúa.
Có thể chúng ta lý luận một cách tinh tế hơn, khi cho rằng, những người biệt phái đã đi đến chỗ “ thương mại hoá” với Thiên Chúa, mặc cả với Thiên Chúa, với ý nghĩ là: nếu tôi làm điều đó, thì ngài phải nợ tôi điều này, phải trả ơn tôi bằng điều kia; dĩ nhiên thường là những lợi lộc vật chất. Thế nhưng, chúng ta thường là ở nửa chừng của mối quan hệ thực sự với Thiên Chúa. Chúng ta phải đối xử với ngài như là với Thiên Chúa.
Thực ra, nói một cách văn chương, đối với ngài, chúng ta chỉ là những “đầy tớ vô dụng”. Thực vậy, Thiên Chúa không bao giờ cần đến chúng ta. Trước đây, có một bộ phim, với tựa đề: “ Thiên Chúa cần đến con người”. Đó chỉ là một cái tiêu đề hài hước, hóm hĩnh của phim ảnh mà thôi.
Bởi vì, không thể nào có thể có một cuộc “ tính sổ” nào giữa Thiên Chúa với chúng ta. Thiên Chúa không bao giờ “ mắc nợ” chúng ta. Thiên Chúa sẽ không bao giờ mắc nợ chúng ta, bất cứ điều gì.
Khi chúng ta hoàn toàn được tinh luyện khỏi những quan niệm vụ lợi của những người biệt phái, thì bấy giờ chúng ta sẽ mở rộng lòng ra với mối liên hệ thực sự, thân tình với Thiên Chúa. Đó là Tình Yêu.
Đó là sự mạc khải và cuộc đấu tranh lớn lao của Chúa Giêsu, đưa dẫn tất cả về với tình yêu.
Điều đó đòi hỏi, về phía chúng ta, một sự khiêm tốn lớn lao và êm ái, nhẹ nhàng. Nơi Thiên Chúa, chúng ta ở nhà chúng ta. Thế nhưng, ngài luôn luôn là Thiên Chúa. Thiên Chúa của chúng ta. Là Cha toàn năng, và đầy tình yêu thương.
Và Chúa Giêsu mời gọi chúng ta phục vụ Thiên Chúa trong sự hiểu biết, khiêm tốn. Ngài đã từng tuyên bố: “ Con Người đến trần gian không phải để được phục vụ, nhưng để phục vụ mọi người.” Vì thế, môn đệ phải theo gương Chúa mà phục vụ.
Chúng ta còn nhớ, trong thư thứ 1 gời tín hữu thành Corintho, thánh Phaolô đã viết: “ Bạn có gì mà bạn đã không nhận lãnh ?-“. Nếu xét cho kỹ, tất cả những gì mà chúng ta cho là tài ba, hay công lao “ của chúng ta” đều không phải là của chúng ta.
- Trí óc thông minh ư ?- Đó là nhờ Chúa sinh ra chúng ta như thế. Nhiều người khác mới sinh ra đã đần độn. - Sức khỏe dồi dào ư ?- Cũng nhờ Chúa sinh ra sẵn như vậy. Nhiều kẻ sinh ra đã sẵn èo uột. - Có nhiều năng khiếu, khéo léo, tài giỏi ư ?- Cũng do Chúa sinh ra như vậy mà thôi.- Đẹp đẽ, duyên dáng ư ?- Cũng thế. - Nhiều việc làm thành công ư ?- Đó là nhờ có sẵn thông minh, sức khỏe, năng khiếu. Cũng do Chúa trao ban.
Tất cả những gì chúng ta là, tất cả những gì chúng ta có, như sự sống, thân xác, sức khoẻ, trí thông minh, những khả năng, tài khéo, sắc đẹp, kể cả tiền bạc, của cải... đều là do Chúa yêu thương trao ban, đều xuất phát từ Thiên Chúa. Cho chúng ta hưởng dùng, để làm sáng danh Chúa và giúp chúng ta đạt được hạnh phúc Nước Trời.
Vì thế cho nên, làm được bất cứ điều gì, dù lơn hay nhỏ, thì cũng chỉ là đầy tớ vô dụng mà thôi. Hãy khiêm tốn, bày tỏ lòng yêu mến biết ơn, để xứng đáng lãnh nhận hạnh phúc đích thực, sung mãn và vĩnh viễn trong vinh quang thiên quốc tình yêu của ngài.