Những người kitô hữu đầu tiên rất ý thức về sự quan trọng của việc truyền bá đức tin. Họ mang trong lòng lời dặn dò của Chúa Giêsu trước khi về trời là, hãy rao giảng Tin Mừng cho đến tận cùng trái đất. Họ cũng tin rằng, việc Chúa trở lại sẽ không trì hoãn, chậm trễ. Có thể là họ sẽ tham dự vào biến cố này ngay khi còn sống.
Vì thế phải khẩn cấp thực hiện sứ mạng với tất cả sự nhiệt tình và xác tín. Ơn cứu độ của mọi người tùy thuộc ở đó.
Tuy nhiên, loan báo Tin Mừng một cách công khai đã không phải là chuyện dễ dàng; bởi vì, trong thời gian đó, nhiều cộng đoàn kitô hữu đã bị bách hại. Giữa những người Do thái, nhiều người xem những người chuyển sang Kitô giáo như là những kẻ phản bội, và tìm cách loại trừ. Làm chứng đức tin trong thời kỳ này, đôi khi là liều mạng sống. Chính vì thế mà một vài người bị cám dỗ sống âm thầm, kín đáo, không dám lên tiếng.
Thánh Matthêu phản ứng lại, nhắc nhở những anh em đang sống trong niềm tin, những lời của Chúa Giêsu mời gọi hãy mạnh dạn và can đảm: “ Đừng sợ hãi !” Và để thuyết phục các tín hữụ đừng để dập tắt đức tin, nhưng phải loan báo công khai, ông đưa ra hai luận chứng:
Luận chứng thứ nhất liên quan tới sự sợ hãi của bản năng về sự chết. Về vấn đề này, Matthêu lưu ý rằng, kẻ thù của họ chỉ có thể giết chết thân xác, chứ không thể giết chết linh hồn; và ông nhấn mạnh thêm rằng, Thiên Chúa Quan Phòng luôn luôn chăm sóc họ; bởi vì ngài quan tâm chăm sóc ngay cả một con chim sẻ nhỏ xíu. Vì thế, họ hãy nghĩ đến việc cứu rỗi linh hồn hơn là liều mình đánh mất nó khi toan tính cứu thoát thân xác.
Luận chứng thứ hai mời gọi họ hãy nghĩ đến ngày mà họ sẽ phải trả lời về thái độ của họ trước mặt Thiên Chúa, là Cha. Nếu họ đã không xấu hổ vì Đức Kitô, nếu họ dứt khoát tuyên xưng ngài trước mắt mọi người, thì bấy giờ họ sẽ có thể tin cậy vào sự can thiệp của ngài. Chính ngài, đến lượt ngài, sẽ phát biểu có lợi cho họ nơi Chúa Cha.
Như thế, Lời Chúa hôm nay cũng nhằm chất vấn chúng ta về phong cách kitô hữu của chúng ta. Chúng ta cũng vậy. Chúng ta cũng phải tuyên xưng đức tin của chúng ta. Không làm điều đó, thì không phải là kitô hữu. Đức tin được trao ban cho chúng ta không phải là để chôn vùi dưới đất, hay là để được bảo quản một cách nhút nhát. Đức tin được trao ban cho chúng ta để chúng ta truyền bá cho mọi người.
Tuy nhiên, hoàn cảnh mà chúng ta đang sống hiện nay rất khác với hoàn cảnh của các kitô hữu thời xưa. Rất ít nguy hiểm bị bách hại công khai, nếu chúng ta thẳng thắn loan báo niềm tin của chúng ta. Cũng không có nguy hiểm phải bị giết chết vì lý do tôn giáo…
Thế nhưng, có những lý do khác có thể dẫn đưa chúng ta đến chỗ không dám làm chứng đức tin của chúng ta một cách công khai và can đảm. Chẳng hạn chúng ta sợ bị xem như những người lạc hậu hay bên lề xã hội, hay nỗi lo làm trò cười cho người khác; bởi vì dưới con mắt của một số người, tin vào Thiên Chúa và Đức Kitô, là quá ngây thơ, dại dột, không tiến bộ, không hợp thời… Vì thế, hãy tự hỏi, hiện tại chúng ta nỗ lực thế nào để làm chứng đức tin chúng ta. Trong lúc này, tại nơi đây, chúng ta có thể làm tròn sứ mạng loan báo Tin Mừng trong lãnh vực nào, với những ai, đang khi nghiền ngẫm trong lòng lời của Chúa Giêsu: “Ai tuyên xưng Thầy ra trước mặt người đời, thì Thầy sẽ tuyên xưng kẻ ấy trước mặt Cha Thầy, Đấng ngự trên trời. Còn ai chối Thầy trước mặt người đời, thì Thầy sẽ chối kẻ ấy truớc mặt Cha Thầy, Đấng ngự trên trời.”
Chúng ta sẽ rất sai lầm khi coi nhẹ lời này của Chúa.