
Bài Tin Mừng chúng ta vừa ngfhe không được trình bày như kết quả của một cuộc khảo sát xã hội học. Bản văn này mang theo một sứ điệp cho đức tin. Nó liên quan đến nguồn gốc của Chúa Giêsu.
Tin Mừng của Thánh Matthêu nói cho chúng ta biết, nguồn gốc này là nguồn gốc kép.
Bởi Đức Maria, ngài chỉ cho chúng ta thấy rằng, Thiên Chúa có một cái gì đó cần phải nhìn thấy nơi Chúa Giêsu, do tác động của Thánh Thần.
Bởi Giuse, sứ điệp cũng thật rõ ràng. Chúa Giêsu thuộc dòng dõi vua David; ngài có một lịch sử nhân loại; ngài có một cây phả hệ, thuộc một gia phả.
Một cách khác thường, bản văn này trở thành một cái cớ để khám phá một điều gì đó của cội nguồn của chúng ta, để giúp ý thức những cái được thua, những thách đố của sự hiện hữu riêng tư của chúng ta.
Khi nghiêng mình trên chiếc nôi của một em bé sơ sinh, chúng ta ít tìm kiếm khám phá những nét đặc trưng của người cha hay của người mẹ của đứa bé hơn là chiêm ngắm chính mầu nhiệm của sự sống. Khi chúng ta nghe điều nhận xét: Các anh không nhìn thấy là nó giống cha nó hay sao ?- chúng ta hiểu thấu sự bén rễ của nó, lịch sử nhân loại của nó. Khi chúng ta chiêm ngưỡng mầu nhiệm của sự sống, chúng ta đứng về phía Đấng Tạo Hóa. Như thế, nguồn gốc kép của sự hiện hữu của chúng ta được bày tỏ ra. Một đàng, chúng ta là hoa trái của một đôi vợ chồng; một đàng, là sự diễn tả của mầu nhiệm của tình yêu là chính Thiên Chúa.
Suy nghĩ thứ hai đến với tâm trí chúng ta, từ cái thái độ của Giuse. Đó là vấn đề của sự nhận làm con nuôi.
Bởi vì có những đứa trẻ sinh ra dưới nhãn hiệu “ vô danh”, bị bỏ rơi bởi cha, hay bởi mẹ. Bởi vì có những đứa trẻ sinh ra với một người mẹ, mà không có cha. Bởi vì có những người cha người mẹ, quá nghèo nên không thể nuôi nấng, dạy dỗ con của mình buộc lòng phải lìa xa nó. Bởi vì có những người đàn ông chấp nhận đón tiếp đứa trẻ của người đàn bà mà mình yêu mến, mặc dù đúa trẻ này không phải là con chung của hai người. Bởi vì có những đôi vợ chồng nhận một đứa trẻ làm con nuôi đê trao ban cho nó một con tim cần phải chia sẻ. Bởi vì cũng có những người cha người mẹ “ đón nhận nuôi ” những đứa con của riêng họ, là những đứa không phải luôn luôn được họ mong đợi, như dị tật bẫm sinh, tự kỷ, chậm phát triển...Thực vậy, sinh ra trong thế giới một thân xác, trong mối liên hệ xác thịt, thì không đủ; cũng cần phải sinh ra trong thế giới, trong một mối liện hệ tình yêu.
Chúng ta trở thành cha mẹ, trong việc nhận làm con nuôi thường xuyên, liên tục của con trẻ, suốt mỗi ngày trong cuộc đời. Người đàn ông hay là đôi vợ chồng nhận làm con nuôi là giúp đứa trẻ bị bỏ rơi bước vào trong một lịch sử, là trao ban cho đứa trẻ bị bỏ rơi một căn cước. Tuy nhiên, sự nhận làm con nuôi này, cũng chính là sự khẳng định rằng, sự sống đến từ một nơi khác.
Như thế nguồn gốc kép của Chúa Giêsu bày tỏ cho chúng ta cái nguồn gốc kép của chúng ta. Chúng ta ở khớp nối của hai dòng lịch sử, xác thịt và thiêng liêng, và chúng ta, giống như Giuse, được kêu gọi đón nhận sự sống, với những sự vượt qua mà điều đó đòi hỏi. Giống như Giuse, chúng ta có thể đọc, trong đức tin, những biến cố gây hoang mang, bối rối của sự hiện hữu. Cũng có thể như thế mà Chúa sinh ra hôm nay.