Giuda và Phêrô
Chương thứ 13 mở ra một thời điểm dài của những lời tâm sự của Chúa Giêsu trong bữa ăn Tiệc Ly. Năm chương này, từ 13 đến 17, giúp chúng ta bước vào sự thân tình của cộng đoàn Chúa Giêsu, nhóm Mười Hai được chọn lựa. Với những con người mộc mạc, lớn tuổi hơn ngài, Chúa Giêsu nói: “ Các con nhỏ của Thầy.”
Thế nhưng, tình cảm của ngài luôn luôn rất trong sáng, ngài đã nhìn thấy rõ những lỗi lầm của họ, và ngài đã chịu đau khổ về những lỗi lầm đó. Nếu những người thân yêu của chúng ta đôi khi làm chúng ta đau khổ, chúng ta hãy nghĩ đến cái nhóm khác thường này: Chúa Giêsu và Mười Hai tông đồ.
Vào cái giờ phút cuối cùng này, ngài đã bị bối rối, hoảng hốt: “ một người trong các con sẽ phản nộp Thầy !” Và một người khác sẽ chối Thầy. Tuy nhiên, ở giữa hai thảm kịch của tình bạn này, có một sự khác biệt lớn lao đến nỗi phải suy ngẫm lâu dài.
Giuda đã chìm đắm trong đêm tối, và ông ta đã không có thể xuất đầu lộ diện. Ong ta đã thất vọng, ông ta là hình ảnh của sự tuyệt vọng: đối với tôi, tất cả đã chấm dứt.
Phêrô cũng sẽ đo lường cái lỗi lầm của ông; thế nhưng, ông sẽ ở lại trong tình yêu. Ong chắc chắn rằng, ông còn được yêu mến, và còn có thể yêu mến. Chính cái “ còn” này cho phép ông không chìm đắm trong tuyệt vọng, như bài thánh ca đẹp đẽ nhất của Mùa Chay: “ Không có đêm nào mà không có hy vọng của ánh sáng. Không có gì chấm hết đối với Thiên Chúa”.
Khi chúng ta nghĩ rằng, Thiên Chúa không thể tha thứ cho chúng ta, thì chúng ta trở thành Giuda. Chúng ta có thể luôn trở thành Phêrô, và nghe thấy lời nói làm cho chúng ta sống lại: “ Con có yêu mến Thầy không ?-“. Điều đó mới đáng kể: “ Con có yêu mến Thầy không ?-“