Những người âm mưu giết Chúa Giêsu đã cẩn thận làm cho ngôi mộ được đóng kín, để Chúa Giêsu bị giam giữ vĩnh viễn trong đó. Họ đã cẩn thận niêm phong và cắt đặt lính gác. Thế nhưng, vào buổi sáng sớm hôm nay, khi mà bóng đêm còn rơi rớt lại trên không gian, bà Maria Madalena cùng với hai bà khác ra khỏi thành phố và đi về phía ngôi mộ. Các Bà sẽ có thể làm gì, bởi vì một tảng đá to lớn đã ngăn cản lối đi vào trong ngôi mộ ?-
Thật vậy, có những lúc mà người ta không nghĩ đến tất cả mọi tình huống, và con tim có những lý lẽ của nó… Và lần này, con tim đã có lý của nó: tảng đá đã được lăn ra. Ngôi mộ đang trống.
Bởi vì, làm thế nào mà mặt đất có thể giam giữ Đấng đã tự mình đến trên trần gian một cách tự do, không phải do ý muốn của con người, cũng không phải do định mệnh cho được ?-
Làm thế nào mà mặt đất có thể chứa đựng nổi Đấng giải thoát con người khỏi mọi sự dữ đã dẫn đưa họ vào trong mồ ?- Làm thế nào mà mặt đất có thể cầm giữ Đấng đã nói: “ Hỡi thanh niên, hỡi thiếu nữ, Ta truyền cho con hãy chỗi dậy !”.
Ngọn gió của Thánh Thần bắt đầu thổi. Mạnh mẽ hơn cả tảng đá lấp cửa mồ, sự sống đã nở hoa và lần đầu tiên, trong lịch sử nhân loại, một cánh cửa mở rộng trên trái đất của chúng ta.
Từ nay trở đi, không còn gì có thể giống như trước. Người ta không còn có thể hình dung cuộc sống sẽ diễn ra như từ khởi thủy của loài người. Không còn có thể nói là sự chết là con đường dẫn đến chỗ hư không. Bởi vì từ nay, sự chết đã trở thành một “ giai đoạn”. Nó không còn là đóng kín, mà là mở rộng. Không còn là định mệnh, mà là tương lai rộng mở. Tất cả có thể chỉnh đổi sự vươn lên của đời sống chúng ta, nhưng không có gì có thể phá vỡ nó.
Đó là Tin Mừng mà các tông đồ sau khi bỡ ngỡ không thể nào ngăn cấm mình công bố, loan truyền cho người khác.
Bây giờ đây chúng ta biết rằng, chúng ta sinh ra để sống. Là hoa quả kỳ diệu của cha mẹ chúng ta, được chín mùi qua năm tháng giáo dục, làm việc và suy tư, chúng xây dựng nhân cách của chúng ta
Nơi chúng ta, chúng ta luôn luôn có thể tạo dựng cái mới. Mỗi lần chúng ta thực hiện công cuộc sáng tạo, và mỗi một hành động sáng tạo của chúng ta đập vào tảng đá mở ra sự sống lại.
Trong suốt cuộc đời, Chúa Giêsu đã bày tỏ sức mạnh sáng tạo và phục sinh này. Ngài đã bày tỏ ý muốn của ngài là phá bỏ tất cả những gì trói buộc và làm hư hỏng sự sống. Người mù giờ đây chiêm ngưỡng và bỡ ngỡ; ngưới câm điếc nghe và ca hát niềm vui; người phong cùi tìm lại được chỗ đứng trong xã hội, và người bại liệt bắt đầu nhảy múa…
Chúa Giêsu không thể chịu đựng được khi con người bị sự dữ trói buộc. Không có gì có thể cầm giữ ngài: ngay cả truyền thống, ngay cả ngày sabat… Không có gì có thể ngăn cấm ngài giải phóng sự sống. Làm thế nào mà trái đất làm cho sinh sôi và nuôi sống lại có thể cầm giữ ngài trong lòng của nó ?-
Là kitô hữu, chính nơi ngài mà chúng ta tin tưởng, chúng ta hy vọng và được rửa tội. Thử hỏi, chúng ta đã làm gì từ ngọn lửa tình yêu đang bùng cháy ở trong ngài ?- Thử hỏi chúng ta đã làm gì từ sự nhiệt tình sống động bừng nở đã làm ngài trở thành người phá bỏ xiềng xích cho chúng ta ?-
Trong sự dữ, định mệnh và cái chết, ngài đã mở một cánh cửa. Bây giờ đến phiên chúng ta phải tiếp tục những gì ngài đã bắt đầu. Chúng ta phải mang ngọn gió của Thánh Thần sẽ làm triển nở hoa quả của sự sống và tình yêu sung mãn, đích thực.
Trong đêm Phục Sinh này, trong dấu chỉ của tấm bánh bị bẻ ra, chớ gì Chúa Giêsu trao ban cho chúng ta Thánh Thần Thiên Chúa và ngọn lửa tình yêu thần thiêng của ngài, và biến chúng ta thành những con người phá bỏ số phận, những người đam mê với cuộc sống, những người biết chia sẻ Tin Mừng Phục Sinh đã lãnh nhận cho những người chung quanh, bằng sự bình an, niềm vui, hy vọng, tin tưởng, cậy trông và hạnh phúc trong cuộc sống đời thường của chúng ta.
Giờ đây, xin mời tất cả chúng ta cùng đứng lên long trọng tuyên xưng niềm tin của chúng ta.