“ Đức Kitô đã phục sinh. Ngài hằng sống ”.
Lời công bố ngắn gọn trên đây, dù đã trải qua các thời đại, nhưng vẫn không hề làm mất sức mạnh của nó, và cho đến ngày nay, vẫn còn làm cho tâm hồn chúng ta rộn rã niềm vui của buổi sáng ngày Chúa sống lại. Sư hiện diện chắc chắn và đích thực nầy của Chúa Kitô, với chúng ta và trong chúng ta, nằm ở trung tâm đức tin của chúng ta.
Ngay từ đầu trong bài Phúc Am hôm nay, sự hiện diện của Đức Kitô đã được nói rõ qua một sự vắng mặt. Không có một thiên thần để trấn an, và sai đi loan báo, thông tin. Chỉ có ngôi mộ trống. Thế nhưng, đối với thánh Gioan, người môn đệ được Chúa Giêsu yêu mến, như thế đã quá đủ. Có thể nhờ cái tình cảm thân thương đã giúp cho Gioan hiểu biết Chúa Giêsu cách đặc biệt hơn. Ngay khi bước vào ngôi mộ, Gioan đã hiểu tất cả những gì Chúa Giêsu đã nói trước khi chết, và ông đã tin. Trong khi đó, Maria Madalena và các tông đồ khác còn cần phải nhìn thấy Đấng Phục Sinh, còn cần phải nhận ra Chúa Giêsu Nagiaret nơi Đấng Phục Sinh, để có thể đi đến niềm tin nầy.
Đối với chúng ta ngày nay, mọi sự đã rõ. Đức Tin và những nhân chứng cho chúng ta biết, Đức Kitô đã sống lại và đang ở giữa chúng ta. Tuy nhiên, chúng ta đã sống và làm chứng thế nào về niềm tin của chúng ta. Dường như chúng ta dễ làm cho người khác có cảm tưởng là, Đức Kitô sống lại chỉ là một biến cố trong quá khứ mà chúng ta mừng kỷ niệm vui vẻ, hay đó chỉ là một biến cố mà chúng ta thường nhắc lại trong những kinh nguyện hằng ngày, chứ khó lòng mà sống biến cố đó trong hiện tại.
Chúng ta xác quyết là, chúng ta tin vào sự hiện diện của Đức Kitô phục sinh. Thế mà, dường như chúng ta khó lòng mà nhận ra ngài đang ở bên cạnh chúng ta, trong những cử chỉ làm nảy sinh sự sống, trong tất cả những gì làm cho con người trở nên người hơn. Chúng ta đã không nhận ra ngài nơi Giáo Hội, nơi những người đại diện, nơi những người ngày đêm sẵn sàng giúp đỡ chúng ta. Chúng ta đã thờ ơ với sự hiện diện của ngài nơi ông bà, cha mẹ, chú bác thân thuộc, nơi thầy cô giáo, nơi những người giúp chúng ta thăng tiến về trí thức, đạo đức và sức khoẻ. Cách riêng, chúng ta đã không nhận ra ngài nơi những người nghèo khó, đau khổ, bất hạnh chung quanh. Nếu mở rộng đôi mắt đức tin, chúng ta sẽ dễ dàng nhìn ra những dấu chỉ của sự sống mới đang ra khỏi ngôi mộ vào buổi sáng Phục Sinh đáng ghi nhớ nầy.
Nhận ra Đức Kitô phục sinh mà thôi vẫn chưa đủ. Giống như thánh Phêrô đã được sai đến với một người dân ngoại tên là Cornêliô, để loan báo Tin Mừng cho ông và gia đình ông; cũng vậy, chúng ta cũng được sai đi mang ánh sáng Tin Mừng Phục Sinh, không phải chỉ đến với những môi trường Công giáo, mà là đến với tất cả mọi người, trong tất cả mọi hoàn cảnh; đến với những người chúng ta gặp gỡ hằng ngày trong cuộc sống, hay những người bị lãng quên, đang chờ đợi một cử chỉ, một lời nói, một nụ cười thân thương có thể làm vơi nhẹ những khổ đau, những gánh nặng của cuộc đời.
Chúng ta sẽ làm chứng nhân cho Chúa phục sinh, không phải bằng những bài diễn văn, những lời giảng thuyết suông, mà là bằng chính thái độ, cách cư xử, những cử chỉ và lời nói. Nếu chúng ta là những con người mới trong Đức Kitô phục sinh, thì điều đó phải được nhìn thấy trong thái độ sống, trong những mối liên hệ với người khác, trong sự thẳng thắn và thành thật. Bởi vì cây tốt thì sinh trái tốt. Cây xấu sẽ cho những hoa quả không ra gì.
Trong ngày lễ Phục Sinh hôm nay, chúng ta hãy dành chút ít thời giờ để xem, chúng ta sẽ loan báo Tin Mừng Phúc Am thế nào ?- Phải sống với một niềm xác tín thế nào, để nhờ đó, những người chung quanh cũng khao khát tìm khám phá ra Tin Mừng Tình Yêu. Làm thế nào để cho mọi người hiểu rằng, Chúa Phục Sinh cũng là Tin Mừng của họ.