Hôm nay chúng ta bước vào Mùa Vọng. Lễ Giáng Sinh được loan báo. Trong các đường phố và các cửa hàng của chúng ta đã bắt đầu tràn ngập những vật dụng trang trí của ngày đại lễ. Trong tâm hồn chúng ta, chúng ta cảm thấy như một sự rung động, phấn chấn của sự nếm cảm hạnh phúc. Chúng ta đang chờ đợi Đấng Cứu Thế, Đấng đem lại hạnh phúc cho chúng ta. Sự chờ đợi này có những nét tiêu biểu như sau:
Trước hết là một sự chờ đợi trong tỉnh thức. Có hai cách chờ đợi: hoặc là giậm chân cho ấm, hay là xắn tay áo lên làm việc.
Thời gian thật dài bề ngoài có vẻ như mất đi khi phải xếp hàng rồng rắn chờ đợi, trong các thủ tục hành chánh, khi phải chờ xe, khi đến tiệm hớt tóc, uốn tóc, hay khi chờ khám bệnh ở phòng mạch bác sĩ.v.v. Thế nhưng, sự chờ đợi không phải là thời gian mất đi khi nó trở nên sinh động, tin tưởng, hy vọng. Chuẩn bị một biến cố hạnh phúc đã là đem lại hạnh phúc rồi.
Thứ đến, thời gian Mùa Vọng sẽ là thời gian có lợi, có ích nếu chúng ta biết đặt con tim chúng ta trong niềm vui, và nếu nó đầu tư chúng ta trong sự sắp xếp mới lại, một chút nào đó giống như là chúng ta sắp xếp nhà cửa cho có trật tự, khang trang, đẹp đẽ, để đón tiếp một cuộc viếng thăm quan trọng: chuyến viếng thăm của Thiên Chúa. Thiên Chúa đến viếng thăm chúng ta. Đây là lúc đánh thức lại niềm tin đang có khuynh hướng được ru ngủ, mỏi mòn, do thời gian chờ đợi kéo dài, do sự ươn lười chễnh mãng, do những lệch hướng trong cuộc sống.
Đồng thời, thời gian Mùa Vọng là thời gian chờ đợi một thế giới mới. Những người kitô hữu đầu tiên đã chờ đợi việc Chúa trở lại như sắp xảy đến, như ở gần bên. Đối với chúng ta ngày nay, cái viễn tượng này đã rời xa. Chúng ta công bố một cách lo đãng: “ Ngài sẽ lại đến trong vinh quang”.
Đức Kitô đã nói: “ Thầy lại đến với các con” mà không xác định ngày giờ.
Tuy nhiên, như chúng ta đã biết, ngài vẫn đến thường xuyên, liên tục, giống như những dấu chỉ của ngày tận thế trong hiện tại: chiến tranh, khủng bố, và gần chúng ta hơn, sự tan rã của cặp uyên ương, sự chẩn đoán một bệnh ung thư, một sự sa thải, đuổi việc, hay một sự thuyên chuyển nghề nghiệp… Những sự gãy đổ này, những biến cố đau thương bất ngờ này, những tai nạn hay những sự cố xảy đến trong đời thường này… lay động tính vô tâm của chúng ta, và là những dấu chỉ của một sự sinh nở đau đớn của một thế giới mới tốt đẹp mà việc sinh ra của Đức Kitô đến khởi đầu.
Ngoài ra, thời gian Mùa Vọng là thời gian chờ đợi với một con tim nhẹ nhàng. Thời trang càng ngày càng trở nên nhẹ nhàng ở tất cả mọi lãnh vực. Tin Mừng Phúc Âm cảnh giác chúng ta chống lại sự nặng nề của con tim, sự trì trệ của tâm hồn, sự ươn lười của thân xác, sự vô cảm của thói quen đời thường...
Điều đó rất rõ ràng. Rất thường khi chúng ta có con tim nặng nề do tất cả những gì đè nặng trên chúng ta, và đôi khi chúng nghiền nát chúng ta. Chắc chắn là, cần phải quan tâm đến với tất cả những vấn đề về sức khỏe, về những xung đột xã hội, và về những mối tương quan khó khăn với những người chung quanh.
Thế nhưng, trong tận thẩm sâu con người chúng ta, có những gánh nặng khác làm cho con tim chúng ta năng nề hơn: cái cá tính xấu xa, cái tính ích kỷ, kiêu ngạo, thích khoe khoang, phô trương, với những mối hiềm thù thâm căn cố đế, những cách thức tỏ uy quyền, bóc lột, áp bức người khác…
Việc chuẩn bị mừng lễ Giáng Sinh mời chúng ta thực hiện một cuộc canh tân, đổi mới.
Để lên đường gặp gỡ Chúa đang đến, chúng ta hãy tử bỏ “ những đế giầy bằng chì” của chúng ta, tức là những trì trệ của chúng ta, những tính hư nết xấu, những khuyết điểm lỡ lầm, những tội lỗi và cả những lo lắng việc đời quá đáng, luôn ám ảnh và đè nặng trên cuộc đời chúng ta… tất cả đã làm cản trở chúng ta chỗi dậy, lên đường, đón tiếp Chúa.
Mùa Vọng mời gọi chúng ta hãy tỉnh thức và cầu nguyện, để có thể sẵn sáng gặp gỡ Chúa, Đấng Cứu Độ chúng ta đang đến. Trong bất cứ lúc nào. Bất cứ ở đâu. Bất cứ hoàn cảnh nào. Bởi vì đó là ngày hạnh phúc tuyệt vời của chúng ta.