Bài Tin Mừng của thánh Marcô mà chúng ta vừa đọc, trao cho chúng ta tư tưởng của Chúa Giêsu về những yếu tố chính yếu hôn nhân của một người đàn ông và một người đàn bà.
Người ta đã muốn gài bẫy Chúa Giêsu thêm một lần nữa bằng cách ép buộc ngài phải có một lập trường trong cuộc tranh cãi về việc bỏ vợ. Vào thời này, lúc mà việc ly dị chưa có, Luật Môisen cho phép người chồng gởi trả người vợ của anh ta, với những lý do, như: người chồng” tìm thấy nơi nàng một điều gì đó làm cho anh ta xấu hỗ, mắc cỡ, và không còn nhìn thấy nàng dễ thương nữa.” Chẳng hạn như: sự bất trung, xấu xí, hay nấu ăn dở...
Cũng theo thói quen, Chúa Giêsu không rơi vào trong cái bẫy, và không cho câu trả lời đang được mong đợi bởi những đối thủ của ngài về cái được phép và cái cấm đoán. Ngài mở ra một con đường của sự sống và của tình yêu.
Trước hết, ngài không đứng trên vị trí của Lề Luật, mà là dựa trên kế hoạch của Thiên Chúa đối với người nam và người nữ. Ngài lấy lại nguyên văn những từ ngữ của Sách Sáng Thế Ký: “ Vì lý do đó, người nam sẽ lìa bỏ cha mình và mẹ mình, anh ta luyến ái với vợ của mình, và cả hai sẽ trở nên một.” Trong hôn nhân, ơn gọi của người nam và của người nữ như thế là được kết hợp bằng một mối dây của tình yêu mạnh mẽ đến nỗi không có gì, không có ai có thể phá hủy mối dây đó !
Đồng thời, Chúa Giêsu chỉ cho họ thấy rằng, chính họ ( hay tổ tiên của họ ) đã ép buộc Môisen làm thành luật cho việc bỏ vợ. Ngài nói: “ Vì sự cứng lòng của các ông, nghĩa là, tâm hồn của các ông đã bị xơ cứng lại.
Ngày nay, ngài sẽ không nói điều gì khác hơn. Đức Kitô sẽ không lên án những con người, bởi vì ngài đã đến để cứu chuộc họ; thế nhưng, ngài sẽ phiền trách chúng ta, về sự xơ cứng tâm hồn đã không bảo vệ, che chở tình yêu và sự sống mà Đấng Tạo Hóa, “ ngay từ đầu”, đã đặt vào trong đôi tay của chúng ta. Thật vậy, ngài tố cáo những con người không có con tim, không có tâm hồn.”
Đối nghịch với sự “ cứng lòng”, thì sự dịu dàng của con tim xây dựng và cứu thoát tình yêu. Nó là sự tế nhị, tôn trọng của cái nhìn, của những cử chỉ và những lời nói, sự quan tâm, chú ý và kiên nhẫn. Đó là hạnh phúc cho đi và là món quà của hạnh phúc. Chúng ta cần phải không ngừng học biết, hay lại học biết sự dịu dàng, bởi vì, “ không có nó, tình yêu sẽ không là gì cả !”
Bản văn của Sách Sáng Thế Ký dường như chỉ ra rằng, sự hiệp nhất của người nam và của người nữ trong đôi vợ chồng đã được ghi khắc trong con người của chính họ, bởi vì tiêng Do thái gọi họ vói cũng chính một nguồn gốc: “ Ish và Isha. Và Adam trong bài ca tình yêu của ông, đã kêu lên rằng: “ Đây là xương của tôi và thịt của tôi !” Trong Phúc Am, Chúa Giêsu khẳng định: “ Họ không còn phải là hai nữa, mà họ làm thành một.”
Tuy nhiên, sự hiệp nhất của đôi vợ chồng còn là một sự chinh phục. Trước hết, sự hiệp nhất này không tẩy xóa những sự khác biệt. Nó không đè bep nhân cách của mỗi người, mà nó làm giàu thêm, làm phong phú thêm cái nhân cách đó. Nó là một sự hiệp nhất của sự bổ sung và của sự hiệp thông. Đắng Tạo Hóa nói: “ Thật là không tốt khi người đàn ông ở một mình. Ta sẽ làm cho nó một sự trợ giúp thích hợp với nó”. Làm cho thích hợp không có ý muốn nói là giống nhau hoàn toàn, trong tất cả mọi sự.
Để có được sự hiệp nhất này, đôi vợ chồng phải vượt qua mãnh lực của sự chia rẽ, của những thử thách, những biến cố, sự hao mòn của thời gian và hình ảnh ảo tưởng mà người ta tự làm cho mình về người khác. Cần phải cử hành mừng kỷ niệm ngày hôn phối, hằng năm, trong niềm vui vì, đã “ lợi được” tình yêu, và còn “ băt đầu” yêu nhau. Tình yêu là một sự bắt đầu vĩnh viễn, bất tận.
Thiên Chúa, Đấng đã tạo dựng người nam và người nữ theo hình ảnh của ngài, đã muốn rằng, sự kết hợp của họ là một dấu chỉ của Giao Ước của ngài nơi Đức Giêsu Kitô.
Thật vậy, sự kết hợp là một hành động đức tin: “ Chúng ta tin rằng, Thiên Chúa yêu thương chúng ta, và ngài đặt trong chúng ta tình yêu của ngài mà chúng ta đón nhận trong đôi lứa của chúng ta.”
Sau cùng, nếu bí tích là ơn huệ của Thiên Chúa, thì nó cũng là một sứ mạng. Chúng ta là “dấu chỉ” của sự âu yếm. dịu dàng của Thiên Chúa đối với thế giới và của người này đối với người kia. Sự trung tín của anh, của chị đối vời vợ, hay đồi với chồng, là dấu chỉ sự Trung Tín của ngài. Người chồng biết rằng, Thiên Chúa yêu mến anh ta, bởi vì người vợ yêu mến anh ta. Và trong khi yêu mến người chồng trong sự thật, thì người vợ xác nhận rằng, mình yêu mến Thiên Chúa ! Bằng tình yêu được thánh hiến của mình, người nam và người nữ là bí tích.
Điều quan trọng cần lưu ý. Đó là, bí tích hôn nhân không được sống riêng biệt với các bí tích khác. Nó là cuộc sống được rửa tội. Nó được canh tân trong Sự Hòa Giải, và được nuôi dưỡng nơi Mình và Máu thánh của Đức Kitô. Nơi ngài, Tình Yêu là vĩnh cửu.