Một trang Phúc Âm hoàn toàn đơn giản, dễ hiểu. Tuy nhiên nó nói lên sự thật rất rõ ràng. Nó trình bày cho chúng ta hai chân dung: một bên là của những người luật sĩ và những người giàu cò, một bên là một “ người đàn bà góa nghèo.”
Những gì mà Chúa Giêsu nói về những người luật sĩ thì không có gì dịu dàng. Họ là những người giả hình, kiêu căng, khoe khoang, chú ý đến những danh dự và những chỗ thứ nhất, trên, trước. Họ bóc lột những người bé mọn và những người nghìèo khó.
Điều mà ngài để cho những người giàu có lắng nghe, được phỏng đoán dễ dàng. Trong khi họ trút những số tiền kếch xù vào trong thùng tiền dâng cúng, người ta nhìn thấy một cung cách “biểu diễn”, “ phô trương” “ khoe khoang”. Vì thế, họ không xứng đáng nhận được một sự coi trọng thuận lợi nào cả về phía Chúa Giêsu.
Chính người đàn bà góa nghèo mới giữ được sự chú ý của ngài. Bà ta, một cách nhút nhát, rụt rè, và rất kín đáo, bỏ hai đồng xu nhỏ trong thùng tiền dâng cúng. Những người giàu có thì khoa trương, khoe khoang. Còn người đàn bà góa thì khiêm tốn và thành thật.
Ơ đây, tự nhiên người ta nghĩ đến dụ ngôn người biệt phái và người thu thuế cầu nguyện trong đền thờ. Người biệt phái ngước mặt lên trời, huênh hoang nói lớn tiếng:“ Lạy Thiên Chúa, tôi tạ ơn Chúa, bởi vì tôi không như những người khác...” Còn người thu thuế, anh ta, đứng xa xa và thậm chí không dám ngước mắt lên trời, và than thở: “ Lạy Chúa, xin thương xót tôi là kẻ tội lỗi...”
Một đàng, là một thái dộ kênh kiệu, một đàng thì rất khiêm tốn. Một đàng, có nhiều tiền của được đặt trong thùng tiền ( về số lượng ), một đàng, thì chỉ có một vài đồng xu nhỏ, gần như là không là gì cả ( tuy nhiên, lại thuộc về chất lượng !). Trước mặt những người giàu có đang cho đi rất nhiều, một cách tự nhiên người ta nghĩ rằng: “ Họ thật là quảng đại!”. và người ta ghi khắc tên của họ trên cái danh sách những biểu tượng của những người dâng cúng trong cộng đoàn của họ, hay là của cơ quan mà ở đó, người ta thường xuyên lui tới. Còn người đàn bà góa và những người nghèo khó chỉ bỏ vào trong cái giỏ bố thí một chút, gần như là không là gì cả, thì không bao giờ người ta sẽ nhìn thấy tên của những người này được ghi khắc ở một nơi danh dự nào cả.
Tuy nhiên, Thiên Chúa không có lầm lẫn. Đó là điều mà trang Phúc Am hôm nay nhấn mạnh. Ngài nhìn thấy ai là thật, ai không thật, ai thật sự quảng đặi, ai chỉ quảng đại bên ngoài mà thôi. Ngài thăm dò những con tim. Só lượng không gây ấn tượng cho ngài. Chính cái chất lượng và lòng quảng đại của con tim, thì mới có giá trị, trước mắt ngài.
Chúa Giêsu nói: “ Người đàn bà góa này đã để vào trong thùng tiền nhiều hơn tất cả mọi người”. Trong cuốn sách ghi khắc tên của những người trao tặng, bà ta không có ở trên đầu danh sách. Và cũng chắc chắn là, trong con tim của Thiên Chúa, người ta không tìm thấy tên của những người giàu có, là những người, mà thực ra, đã không cho gì cả. Bởi vì, rõ ràng là, họ đã chỉ cho một chút phần dư thừa của họ, trong khi người đàn bà góa này đã bỏ vào thùng tiền dâng cúng những gì rất cần thiết cho ba, để sống.
Cho đi tất cả. Chúa Giêsu xác định rõ và nhấn mạnh: “ Những người biệt phái và những người giàu có đã lấy trong phần dư thừa của họ, mà dâng cúng; còn bà này, bà đã lấy trong sự túng quẩn, trong tình trạng nghèo khó của bà. Bà đã cho đi tất cả những gì mà bà có, để sống.” Bà ta đã cho đi tất cả ! Trong khi cho đi, bà ta đã liều mạng sống, bà ta đã nhận lấy phần bất trắc, cái nguy cơ không còn có gì để sống.
Cũng một cung cách đó về phía người đàn bà góa ở Sarepta mà tiên tri Elia gặp ở của vào thành. Bà ta chỉ còn có một nắm bột trong cái chum, chỉ còn một chút dầu trong một cái bình. Gần như không còn gì nữa cho đứa con của bà và cho bà. Và chính cái gần như không còn gì nữa này mà bà cho đi, bà trao tặng, trong sự tin cậy vào lời của tiên tri nói với bà: “ Bà đừng sợ !.. Hãy làm điều mà bà đã nói. ( Bà sẽ thấy ) Cái chum bột sẽ không bao giờ cạn kiệt, cái bình dầu sẽ không bao giờ trống rỗng.”
Ở đây, chúng ta lại đang ở trung tâm lời giáo huấn của Chúa Giêsu. “ Ai giữ mạng sống mình vì mình, thì sẽ đánh mất nó; ai đánh mất mạng sống mình vì Ta, thì sẽ giư được nó.” ( Mt 10, 39 ). Hai người đàn bà góa, một bà ở Sarepta và một bà đang ở trong Đền Thờ, đã vui lòng, không chỉ cho đi những gì mà các bà có, mà còn tự trao hiến một cách trọn vẹn. Các bà liều mạng sống của mình. Bấy giờ, Thiên Chúa đón tiếp các bà, và chính ngài quan tăm chăm sóc sự sống còn của các bà.
Sự trao ban chính mình theo lời kêu gọi của Tin Mừng, họa hiếm được thực hiện trong những cử chỉ ngoạn mục được công bố trên quảng trường công cộng. Đúng hơn nó được hiện thân trong những công việc thường ngày và đơn giản, đòi hỏi nhiều tình yêu. Quan tâm đến hạnh phúc và sự thoải mái của tất cả những người gặp gỡ trên đường chúng ta đi, không quay đầu đi chỗ khác trước những người giơ tay cho chúng ta, hay những người bày tỏ cho chúng ta biết sự vât vả của họ, sự đau buồn của họ, trao ban một cách rộng rãi những gì mà chúng ta có, và đôi khi cho đi cả những gì cần thiết của chúng ta.v.v. bấy nhiêu cử chỉ như thế tỏ cho thấy rằng, chúng ta trở thành môn đệ của Đức Kitô.
Bí tích Thánh Thể mà chúng ta cử hành là một bí tích của sự trao hiến, của sự cho đi. Bí tích nhắc chúng ta nhớ rằng, Chúa Giêsu đã tự trao hiến mà không trả lại. Chúa Giêsu kêu gọi chúng ta tự hiến cho Thiên Chúa và cho những người khác, với ngài. Chính trong khi chấp nhận và vui lòng tự hiến chính mình như chính ngài đã tự hiến, mà chúng ta trở nên môn đệ của ngài.