“ Ong nầy chẳng phải là bác thợ mộc hay sao ?”
Khi phát biểu như thế, những người đồng hương với Chúa Giêsu đã nói không sai. Bởi vì, ở tại làng Nagiaret nhỏ bé, thì ai ai cũng biết gia đình ông Giuse, bà Maria, và trẻ Giêsu. Với nghề thợ mộc chuyên nghiệp, ông Giuse và trẻ Giêsu đã giúp đỡ xóm giềng những công việc cần thiết hằng ngày trong cuộc sống. Bà Maria vẫn là người nội trợ đảm đang, ngày ngày vẫn cùng với chị em hàng xóm đến giếng lấy nước về dùng trong gia đình. Những người bà con, những anh chị em thân thuộc vẫn thường lui tới, gặp gỡ, giao tiếp với các bạn cùng trang lứa trong làng. Giêsu vẫn là một người đồng hương giữa dân làng.
Tuy nhiên, phát biểu như trên không sai, nhưng chưa hoàn toàn đúng. Bởi vì bác thợ mộc Giêsu mà mọi người vẫn gặp, đang có mặt trong hội đường, đang giảng dạy cho mọi người lại không phải là một con người bình thường. Ngài là Con Thiên Chúa, là Đấng Cứu Độ đang được mong đợi. Ngài là hiện thân của Thiên Chúa vô hình, được sai phái đến trần gian, đưa dẫn loài người sa ngã trở về với Thiên Chúa. Ngài rao giảng Tin Mừng Tình Yêu của Thiên Chúa, loan báo hồng ân cứu độ, sẽ được thực hiện qua cuộc khổ nạn, cái chết và sự phục sinh của ngài. Ai tin vào ngài thì được đón nhận vào vương quốc vĩnh cửu, được sống và được hưởng hạnh phúc đời đời. Những việc chữa bệnh, trừ quỉ, các phép lạ… được thực hiện là để minh chứng cho điều ngài nói.
Vì chưa hiểu, hay không muốn hiểu. Vì cứng lòng tin, hay vì không muốn tin, họ đã từ chối, không chấp nhận ngài. Từ đó, họ có những lời nói xúc phạm, những thái độ bất kính đối với ngài. Chúa Giêsu rất ngạc nhiên. Ngài đã không làm phép lạ nào, ngoại trừ đặt tay chữa vài bệnh nhân.
*** Chúng ta có thể hình dung quang cảnh trong hội đường Nagiaret. Chúa Giêsu chỉ là một người giáo dân bình thường, ngồi chung với mọi người trên những băng ghế bình thường. Ngài đọc Sách Thánh và giảng giải như tất cả những những người trưởng thành trong dân Israel thường làm. Chính trong cái bình thường của cuộc sống hằng ngày đã nảy sinh cái siêu nhiên, cái phi thường, được thực hiện bằng những phép lạ, trong những làng xóm lân cận, nơi có đức tin. Còn ở đây thì không, vì thiếu lòng tin.
Giữa việc đặt tay chữa bệnh và phép lạ có điều gì khác biệt ?- Chữa bệnh không phải là phép lạ, vì thiếu ý nghĩa. Bởi vì, để có phép lạ, siêu nhiên và thánh thiêng, phải có lòng tin, phải nhìn nhận Chúa Giêsu trong đức tin. Như thế, ở đây, chữa bệnh chỉ là một dấu chỉ của Thiên Chúa mà thôi.
Những người đồng hương với Chúa Giêsu không có đức tin. Rõ ràng là, dù Chúa Giêsu là Đấng Chí Thánh đang giảng dạy, nhưng họ hàng, xóm giềng của ngài cũng không tin. Chúng ta nên nhớ rằng, những người dân Nagiaret nầy hoàn toàn tin vào Thiên Chúa. Đó là một điều bình thường của những người tín hữu Do Thái đạo đức. Thế nhưng, họ lại không có đức tin. Bởi vì, đức tin không phải chỉ đơn thuần là tin vào Thiên Chúa như nhiều người lầm tưởng, mà là tin vào Thiên Chúa nơi con người Chúa Giêsu. Tin vào Thiên Chúa mà thôi vẫn chưa đủ. Đối với Chúa Giêsu, không tin vào ngài thì xem như là không có đức tin...
Tin vào Chúa Giêsu thực sự cần phải được thực hiện bằng việc làm cụ thể, thiết thực và hiệu quả. Điều đó có nghĩa là, Tin vào Chúa thì phải biết lắng nghe Lời Chúa, đặc biệt là trong Phúc Am, và thực hiện thánh ý Chúa trong đời sống hằng ngày. Làm thế nào để người khác có thể nhận ra sự hiện diện dịu hiền, yêu thương của Chúa nơi con người chúng ta, qua lời ăn, tiếng nói, việc làm, cách cư xử, tiếp xúc, gặp gỡ.. trong đời thường.