Chúa Giêsu đã hiện ra cho các tông đồ, lần này, sau khi sống lại, trong một bối cảnh đặc biệt của việc đánh bắt cá; qua đó, ngài ám chỉ cái biểu tượng cho sứ mạng “ thu phục” con người. Đoạn này, rất gần với câu chuyện trên đường Emmaus, kể lại con đường phục sinh được vạch nên trong con tim của Phêrô và các tông đồ. Con đường này có những dấu ân đang ghi nhớ sau đây:
Trước hết là, từ bóng đêm của sự vắng mặt… Sự liều lĩnh đánh cá ban đêm là dấu chỉ của sự chán nản tuyệt vọng bên trong tâm hồn các tông đồ. Những ngư phủ chuyên nghiệp, lành nghề, có nhiều kinh nghiệm sông nước thường không thả lưới ban đêm, mà là từ sáng sớm. Ơ đây, tâm hồn của các ông đang chìm trong bóng đêm của sự vắng mặt đầy quyền năng của vị Thầy thân thương.
Sau biến cố đau thương trên đồi Golgotha, các ông trở về lại từ đầu, về với thuyền bè và những chiếc lưới cá mà các ông đã từ bỏ từ hơn hai năm trước. Chính Phêrô cũng chưa hoàn hồn vì cái đêm bi thảm mà ông đã chối Thầy đến ba lần. Ông trần trụi ở trên thuyền, trần trụi như Ađam sau khi phạm tội. Các tông đồ không nhận ra Chúa Giêsu ở trên bờ.. Không phải chỉ vì cái khoảng cách không gian, hay là sương sớm trên hồ. Mà quan trọng nhất, chính là vì cái khoảng cách ở trong tâm hồn “ chậm tin” của các ông. Các ông chưa thực hiện bước đi của niềm tin phục sinh. Các ông vẫn chưa tin là Chúa đã sống lại. Các ông vẫn còn hoang mang, bối rối, hụt hẫng.. vì sự ra đi của Thầy mình.
Rồi, cho đến thời điểm của sự hiện diện. Chỉ có Gioan, ông đã thấy ngôi mộ trống và ông đã tin. Chỉ có ông, với con mắt đức tin, hiểu biết dấu chỉ của mẻ lưới đầy cá một cách kỳ diệu. Ông nhận ra Đức Kitô Phục sinh, và ông báo cho các người khác biết điều đó.
Từ lúc đó, tất cả mọi sự thay đổi trong con tim của các môn đệ: ánh sáng nối tiếp đêm tối, sự hiện diện nối tiếp sự vắng mặt. Buổi sáng hôm đó, trên bờ hồ, Chúa Giêsu Phục sinh làm cho các môn đệ sống lại. Chúa đưa Phêrô vào một cuộc sống mới: ông được làm cho kiên vững trong tình yêu của Chúa Giêsu và trong sứ mạng của ông. Đó chính là một sự khởi đầu mới cho chính ông, và cho các bạn của ông.
Chúng ta cũng vậy, giống như Phêrô và những người khác, chúng ta đã mang, hay có thể còn chịu đựng sức nặng của một thất bại nào đó, một sự chối bỏ nào đó, một việc khờ dại nào đó, hay một lỗi lầm nào đó… Chúng ta cũng vậy, chúng ta đã cảm nhận được sự thất vọng chịu đựng vất vả mệt nhọc mà không có được một kết quả hiển nhiên nào, sự thất vọng khi phải chèo chống trong đời sống đôi lứa hay gia đình, khi mà sự âu yếm dường như bị héo tàn, với những khó khăn, thử thách, đau khổ và bế tắc; chúng ta đã cảm nhận được sự thất vọng chán nản, khi phải chèo chống trong một xã hội bị thống trị bởi tiền bạc và quyền lực, bởi danh vọng và chức quyền, bởi những cám dỗ sa đọa dưới nhiều hình thái khác nhau, luôn luôn cám dỗ và quyến rũ chúng ta rời xa Thiên Chúa và Tin Mừng cứu độ của ngài; chúng ta đã cảm nhận được sự thất vọng và mệt mỏi, khi phải chịu vất vả và khó nhọc để sống những giá trị Tin Mừng Phúc Âm giữa một thế giới dửng dưng, thờ ơ, lạnh nhạt…chung quanh chúng ta.
Tuy nhiên, chúng ta biết rằng, Chúa Phục Sinh đến gặp gỡ chúng ta mỗi ngày, ngay cả khi, và rất thường khi, “ chúng ta không biết đó chính là ngài”.
Đó có thể là một niềm vui khi thành đạt, khi gặp may mắn, nhưng cũng có thể là một biến cố đau thương, một cơn đau bệnh, một tai nạn, một thất bại… trong đời thường. Ngài đến gặp chúng ta để tháp tùng, để khích lệ, động viên, để an ủi, chữa lành, ban thêm sức mạnh tinh thần. Để giúp chúng ta hưởng nhận nhiều niềm vui, bình an và hạnh phúc trong tình yêu của ngài.
Hôm nay, ngài trao ban cho chúng ta hạnh phúc được sinh ra lại trong sự tin tưởng, trong sự xác tín về sự hiện diện vô hình, nhưng rất thực và rất có hiệu quả của ngài, trong cuộc sống của hằng ngày chúng ta.
Chúng ta có biết nhận ra ngài khi cử hành nghi thức bẻ bánh, khi tham dự thánh lễ hay không ?- Khi đã nhận ra ngài, chúng ta có dám “ gieo mình xuống nước” để đến với ngài, như Phêrô, và thân thưa với ngài, với tất cả tấm lòng : “ Lạy Chúa, Chúa biết con yêu mến Chúa” hay không ?-
Xin Chúa ban thêm đức tin cho chúng ta, để chúng ta có thể nhận ra sự hiện diện vô hình, nhưng rất thực của ngài, mọi ngày trong cuộc sống, trong bất cứ hoàn cảnh nào; nhờ đó, luôn luôn hạnh phúc sống trong bình an, trong niềm vui và trong tình yêu của ngài.