Chúa Giêsu có nhiều môn đệ. Những đám đông dân chúng đến nghe ngài. Nhiều người theo ngài. Họ trở thành môn đệ. Cũng có nhóm “ mười hai”, những người được ưu đãi. Mỗi người trong nhóm họ đã đích thân được Chúa Giêsu mời gọi: “ Hãy đến ! Theo Ta !” Mỗi người đã quyết định bước theo ngài. Nhóm mười hai sống với ngài. Chúa Giêsu trông cậy đặc biệt vào các ông trong việc theo đuổi sứ mạng của ngài.
Bên cạnh nhóm mười hai, Phúc Âm còn kể thêm nhóm môn đệ thứ ba, bảy mươi hai. Chúa Giêsu ủy thác cho họ những sứ mạng đặc biệt và ngắn hạn. Điều quan trọng là đi trước ngài và chuẩn bị việc ngài đến. Để hoàn thành những sứ mạng này, những quyền lực giống như ngài cũng được ủy thác cho họ. Họ mang đến sự bình an, chữa lành những bệnh nhân, xua trừ ma quỉ.
Tên của bảy mươi hai người này không được biết đến. Người ta có thể nghĩ đó chính là sự cố ý về phiá các tác giả Phúc Âm. Chắc chắn họ muốn giúp cho những thế hệ tương lai hiểu rằng, cho đến ngày tận thế, Chúa Giêsu sẽ kêu gọi đông đảo những người lãnh nhận phép rửa tội đi trước ngài, từng người một, để chuẩn bị cho ngài nơi chốn, và loan báo việc ngài sắp đến.
Nếu hiểu như thế, thì Phúc Âm hôm nay muốn nói với số đông những người đã chịu phép rửa tội, với tất cả chúng ta, rằng chúng ta đã được trao cho một sứ mạng giống như sứ mạng của nhóm bảy mươi hai người này.
Sau đây là những điều chính yếu được đòi hỏi nơi những con người thật lòng đến phục vụ Chúa Giêsu.
Trước hết, họ được yêu cầu phải đi từng hai người một. Vào thời Chúa Giêsu, qui định này không phải là không quan trọng. Một chứng từ chỉ thực sự được đón nhận một cách hợp pháp và đáng tin cậy, nếu nó được hai người nhân chứng bảo vệ.
Một qui định khác chắc chắn cũng không được xét theo từ ngữ. Chúng ta không phải nhất thiết đi từ nhà này sang nhà khác, từng hai người một, như một vài nhóm tôn giáo vẫn thường làm. Nói như thế, nhưng tinh thần của qui định vẫn còn, nghĩa là, chứng từ được nhiều người bày tỏ sẽ có nhiều tác dụng hơn là chứng từ cá nhân. Đừng quên điều đó.
Điểm thứ hai, Chúa Giêsu báo trước cho bảy mươi người là, nhiệm vụ của họ không phải là dễ dàng. Họ sẽ như là những chiên con ở giữa sói rừng. Chúng ta hãy hiểu là, các môn đệ không chỉ làm chứng nơi những người cùng tôn giáo, đã được Đức Kitô qui phục, nhưng đồng thời cũng phải làm chứng nơi những người chưa nghe, hay không nghe gì hết về Chúa Giêsu và sứ điệp của ngài. Áp dụng cái qui định này vào trong hoàn cảnh của cụ thể của chúng ta thì thật dễ. Chúng ta phải làm chứng đức tin không chỉ ở trong nội bộ chúng ta, nhưng còn và nhất là ở bên ngoài. Các nhà thờ đã không bao giờ, và càng ít trở thành những nơi duy nhất cho việc loan báo Phúc Âm. Chúng ta không còn sống trong một xã hội kitô giáo toàn tòng. Nhầt thiết phải quan tâm đến điều đó. Chính ở giữa thế giới, ở giữa lòng cuộc sống, trong đường phố, trong các văn phòng, các công ty, xí nghiệp, ở khắp mọi nơi, mà các môn đệ có nhiệm vụ chuẩn bị những con đường cho phép Đức Kitô tỏ mình ra.
Điểm thứ ba, các môn đệ cũng được yêu cầu tự giới thiệu với những bàn tay không. Không cần những phương tiện mãnh mẽ và tinh vi để lòe thiên hạ; không cần tiền bạc được phân phát rộng rãi để mua chuộc những con tim. Chỉ với kho tàng duy nhất mà họ phải có để trình diện chính là đức tin và lòng nhân ái. Điều thiện hảo rất quí báu mà họ phải tặng ban và công bố, chính là sự bình an đến từ Thiên Chúa. Họ cũng phải ban tặng sự “ chữa lành”. Chữa lành thân xác, đôi lúc, khi có thể. Chữa lành con tim và tâm hồn, thì luôn luôn phải có.
Sau cùng chúng ta hãy quan tâm đến những lời cảnh báo mà Chúa Giêsu gởi đến cho nhóm bảy mươi hai. Họ đừng chờ đợi tất cả luôn luôn trôi chảy như là trên những bánh xe. Sự từ chối không lắng nghe họ, và ngay cả việc sự loại bỏ là một phần của cuộc chơi. Lý do của nó rất đơn giản: sứ điệp của Đức Kitô được trao tặng cho những con người tự do. Vì thế, thật là bình thường khi những người này sử dụng sự tự do của mình để đón nhận, hoặc từ chối nó. Chớ gì các môn đệ của Chúa đừng lấy đó làm một thảm kịch, và cũng đừng xét đoán những người không niềm nở đón tiếp sứ điệp. Nếu không được đón tiếp niềm nở ở đây, nhóm bảy mươi hai hãy đi làm chứng ở chỗ khác.
Mỗi ngày Chúa nhật, lúc kết thúc Thánh lễ, chúng ta được sai trở về với công việc và sự lo lắng của chúng ta. “ Lễ xong, chúc anh chị em đi bình an ”, linh mục nói với chúng ta nhân danh Đức Kitô. Người ta thường nói rằng, việc sai trở về này cũng là một sự sai đi. Mỗi ngày chúa nhật, những người đến cử hành bí tích Thánh Thể được sai đi như những con chiên ở giữa sói rừng, hay nói theo ngôn ngữ ngày nay, như là những người tín hữu ở giữa những người không tin tưởng để loan báo rằng, “ Nước Thiên Chúa đã gần.”
Phúc cho chúng ta khi biết nghiêm túc đón nhận sứ điệp cao quý này, đã được ủy thác cho cho chúng ta. Đó là hạnh phúc của chúng ta.