Sự kiện các tông đồ vượt qua biển phải vất vả chống chọi với sóng to gió lớn, và sự xuất hiện của Chúa Giêsu trên mặt nước, đem lại bình an cho tất cả nhắc nhở hoàn cảnh của các kitô hữu tiên khởi và của chính mỗi người chúng ta.
Thường thường trong Phúc Âm, con thuyền vẫn là biểu tượng của Giáo Hội. Các tông đồ trên thuyền đại diện cho những người tín hữu tiên khởi. Sóng to, gió lớn gợi lên thế giới mà Giáo Hội đang sống, và phải vật lộn để sinh tồn. Ngay từ đầu, giữ lòng trung thành với Đức Kitô không phải là dễ dàng gì. Là một thiểu số, các môn đệ Chúa thường bị khinh miệt. Rất nhiều lần và ở nhiều nơi, họ bị bách hại, hành hạ và giết chết.
Ngay cả trước khi các ông kêu cứu, Đức Kitô đã đi trên mặt nước, đến với các ông. Việc ngài hối hả đi đến với những người thương mến đáng làm chúng ta suy nghĩ. Bởi Ngài là Emmanuel, Thiên Chúa ở cùng chúng tôi. Lời ngài hứa: « Thầy sẽ ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế », không phải là những lời trống rỗng
Các tông đồ không nhận ra ngài. Các ông cho ngài là một bóng ma. Đó có thể là do thần kinh căng thẳng. Đó cũng có thể là vì cái nhìn của các ông chưa được đức tin biến đổi. Cũng giống như hôm sau ngày Chúa sống lại. Chúa Giêsu ở đó, nhưng các ông không nhận ra ngài.
Phêrô thách thức Chúa Giêsu: Nếu thực là Thầy, thì xin hãy truyền cho tôi đi trên mặt nước đến với Thầy. Lời thách thức được chấp nhận. Ngài nói: “ Hãy đến”. Lúc nào cũng vậy, nóng như lửa, Phêrô vội bước ra khỏi thuyền, đi đến với người gọi mình. Những bước đầu được bảo đảm. Nhưng không kéo dài được bao lâu. Chỉ một vài bước thôi, và rồi ông đã do dự, ngần ngại, nghi ngờ. Ông liền chìm xuống. Thay vì trở về chỗ cũ, ông đã phản xạ kêu cứu với người đi trên mặt nước: “ Lạy Chúa, xin cứu con với”. Và Chúa đã cứu ông, dù ông kém lòng tin.
Chắc chắn không nhiều thì ít, chúng ta cũng đã trải qua những kinh nghiệm như thế này. Nhiều lần trong cuộc sống, đức tin của chúng ta cũng bị thử thách. Để luôn luôn tin tưởng, chúng ta cần phải chiến đấu mỗi ngày chống lại những cơn gió ngược chiều.
Điều quan trọng đáng để ý là, Đức Kitô đến với chúng ta ngay cả trước khi chúng ta kêu cầu ngài đến. Chỉ cần phong ba bão táp nổi lên, chỉ cần những ngày nguy khốn, đe dọa xảy ra… là ngài đã ở gần bên chúng ta. Ngay cả khi chúng ta rời xa ngài, thậm chí cả khi chúng ta không nhớ đến ngài, ngài vẫn có mặt… với một sự hiện diện kín đáo, đặc biệt, rất thực. Không phải lúc nào cũng dễ dàng nhận ra.
Lịch sử đức tin của chúng ta cũng có thể được so sánh với cuộc phiêu lưu của Phêrô đã trải qua trên mặt biển. Đã có những bước đầu chắc chắn, đầy phấn khởi, hứng thú. Vào thời thanh xuân, chúng ta nhiệt tình, quảng đại, đầy lý tưởng. Chúng ta sẵn sàng bạo dạn, và từ bỏ để đi theo Chúa. Rồi năm tháng trôi qua. Gió ngược thổi lên. Sự nghi ngờ đã có thể thành hình trong đầu và trong tim chúng ta. Chúng ta đặt ra những nghi vấn: Tin điều này, tin điều kia có hợp lý không ?- Hoặc những điều người ta dạy có thật hay không ?- Sự nguội lạnh bắt đầu chiếm chỗ trong cuộc đời chúng ta. Lý tưởng bắt đầu chao đảo, suy yếu dần. Chúng ta vẫn làm các việc đạo đức, như đi lễ Chúa nhật, thỉnh thoảng cầu nguyện. Nhưng tâm hồn thì đã đi xa. Không còn như trước. Chúng ta quan tâm đến những việc khác, nơi khác. Đức tin không còn lửa. Và như Phêrô, chúng ta bị cuốn trôi.
Trong trường hợp đó, việc tốt nhất cần phải làm là, quay về với Chúa và kêu lên với ngài: “ Lạy Chúa, xin cứu giúp con” . Ngài sẽ giơ tay cứu giúp chúng ta. Cũng giống như ngài đã cứu giúp Phêrô, ngay khi ông vừa kêu lên với ngài.