Thứ Năm, 20 Tháng Mười, 2016 00:00
Chúa Nhật XXX Quanh Năm C ( Lc 18, 9-14 )

Một Người Biệt phái và một người thu thuế cầu nguyện trong đền thờ. Người Biệt phái được xem là đạo đức, thánh thiện; còn người thu thuế thì thuộc hạng tội lỗi, xấu xa trong xã hội. Điều rất đáng ngạc nhiên trong câu chuyện là, sau khi cầu nguyện, chính người thu thuế lại được nhậm lời, tha thứ, trở nên công chính, chứ không phải là người biệt phái.

                                    Đâu là lý do của sự việc trái ngược nầy ?-

                                    *** Câu trả lời có thể tìm thấy ở thái độ bên trong của tâm hồn.

                                    Thực ra, lời cầu nguyện của người Biệt phái bề ngoài có vẻ rất đẹp. Ong ta bắt đầu bằng việc tạ ơn, điều mà chúng ta thường hay quên. Những điều ông kể ra rất thực, bởi thế Chúa Giêsu không tố cáo ông ta giả hình. Không trộm cắp, không bất công, không ngoại tình gian dâm như bao người khác. An chay một tuần hai lần và nộp đầy đủ các thứ thuế đền thờ. Tất cả đều rất đẹp.

                                    Chỉ có điều là, ông ta làm tất cả những việc lành đó không phải để ngợi khen Chúa, không phải để tỏ lòng biết ơn sự tốt lành, nhân từ của ngài, mà chỉ là để ca tụng chính ông ta. Ong ta cầu nguyện, nhưng thực ra là để khoe khoang những việc lành ông ta làm; và sở dĩ được như thế là do sức riêng của ông ta, chứ không phải là do Chúa, nhờ Chúa. Kiêu ngạo, ông ta không màng đến Chúa. Thêm vào đó, ông ta khinh thường người khác, cho mình là tốt hơn người khác: ngay trước mặt Thiên Chúa, ngay cả trong lời cầu nguyện, ông ta đứng thẳng, vu khống và tố cáo người khác là trộm cướp, bất công, ngoại tình gian dâm...

                                    Ông ta không cần Thiên Chúa, cũng không đếm xỉa gì đến anh em. Vì thế, Thiên Chúa không nhậm lời ông ta, cũng không thể làm cho ông ta nên công chính.

                                    Còn người thu thuế. Anh ta cũng nói rất thực trong lời cầu nguyện của anh. Anh tự nhận mình là người tội lỗi, xin được thương xót. Bởi vì làm sao có thể không gian tham, lương lẹo, khi phải sống bằng cái nghề thu góp tiền bạc cho quân xâm lược Roma ?- Làm sao không trở nên ô uế, khi phải thường xuyên giao tiếp với dân ngoại ?- Quả thật, anh là một người tội lỗi.

                                    Biết mình tội lỗi, anh ta chỉ nài van Chúa thương xót. Anh ca ngợi Thiên Chúá là Cha nhân lành, đã rộng lòng đón nhận anh, tha thứ cho anh. Không ỷ lại vào chính mình, anh chỉ mong chờ tình yêu và sự tha thứ nơi Thiên Chúa. Anh cũng không dám có cả cái ý nghĩ so sánh mình với người khác, để rồi có thể tự cho mình tốt hơn người khác. Anh cúi mặt, đấm ngực, thống hối ăn năn.

                                    Khiêm nhường trong thái độ và trong lời cầu nguyện, thành thật với Thiên Chúa và với anh em, vì thế, anh được Thiên Chúa nhậm lời.

                                    *** Qua hình ảnh hai người cầu nguyện trên đây, chúng ta nhận thấy có hai mẫu người khác nhau:

                                    Một người tự mãn với chính mình, với những cố gắng riêng mình, không cần Thiên Chúa. Mặc dầu có nhiều lễ vật, nhưng thiếu tình yêu: không yêu Chúa, không yêu anh em, nên đã bị hư mất. Một người thành thật, khiêm nhường nhận biết rõ tình trạng yếu kém của mình, nên đã xin Chúa can thiệp, thương xót; không có lễ vật nào khác ngoài con người bất toàn của mình, anh đã trông cậy, nương tựa vào Chúa, và đã được cứu thoát.

                       

                                    Nếu chúng ta biết rằng, Thiên Chúa đánh giá con người từ bên trong nội tâm, giá trị cuộc sống và các việc lành đều phát xuất từ tấm lòng thành của chính mình, liên hệ đến mối tương giao giữa chúng ta và Thiên Chúa, giữa chúng ta với anh em chung quanh, thì, những hình ảnh đó cũng cảnh giác về cách sống đạo của chúng ta.

                                    Có thể chúng ta không sốt sắng bằng người Biệt phái trong việc ăn chay, bố thí, nhưng chúng ta có thể giống ông ta trong thái độ khoe khoang, hợm mình, khi nghĩ rằng, nhờ công sức của mình, nên đã làm được những việc lành nào đó mà không cần đến Thiên Chúa; nhờ công lao của mình, nên đã không có khuyết điểm nầy, tránh được khuyết điểm nọ. Không nhìn thấy những khuyết điểm và lỗi lầm của mình, chúng ta nghĩ rằng mình tốt hơn những người khác để rồi phê phán, xét đoán, vu khống và kết án họ. Làm như thế là chúng ta đã giành lấy quyền của Thiên Chúa, tự đặt mình ngang hàng với Thiên Chúa, từ chối lòng thương xót Chúa. Không mến Chúa, không yêu người, chúng ta tự kết án chính mình, tự tách rời khỏi tình yêu Thiên Chúa, tách rời khỏi hạnh phúc đời đời của chúng ta.

                                    Giờ đây, tiếp tục thánh lễ tạ ơn, cùng với những lễ vật trên bàn thờ, theo gương của người thu thuế trong dụ ngôn, trông cậy vào tình yêu vô biên của Thiên Chúa, chúng ta hãy khiêm nhường dâng lên cả con người chúng ta với những bất toàn, thiếu sót, yếu đuối, lỡ lầm, kể cả tội lỗi của chúng ta. Xin Chúa thương đón nhận, tha thứ và ban ơn cứu độ cho chúng ta.

GIÁO XỨ NÚI SẬP
Ấp Bắc Sơn, Thị Trấn Núi Sập, Huyện Thoại Sơn, Tỉnh An Giang.
ĐT: (02963) 869.239 - 866.787      DĐ: 0913.708.201
Email: ntkag53@gmail.com      Website: giaoxunuisap.com