Phụng Vụ hôn nay trình bày những đôi vợ chồng đặc biệt, ngoài cái thông thường chung.
Cặp đôi thứ nhất là Ông Abraham và bà Sara, đã quá già, mà không có con, trước thời kỷ nguyên của chúng ta khoảng 2 000 năm. Theo một lời hứa kỳ diệu, hai ông bà đã cho ra đời đứa bé Isaac.
Cặp đôi thứ hai, ngược lại rất trẻ. Đó là thánh Giuse và Đức Maria. Cũng sau một lời hứa và trước khi về sống chung với nhau, cũng đang chờ đợi một em bé: là Chúa Giêsu. Ngay lập tức, sau khi sinh, theo phong tục, đôi cha mẹ trẻ này đưa hài nhi đến Đền Thờ, để thánh hiến cho Thiên Chúa. Đó là bài Tin Mừng hôm nay.
Mà, lịch sử Ơn Cứu Độ đã nối kết, hiệp nhất rất chặt chẽ hai đôi vợ chồng này, trong việc thực hiện trọn vẹn ý định của Thiên Chúa. Sự đối chiếu này soi sáng cho chúng ta một cách đặc biệt về ý nghĩa và sứ mạng của gia đình, cho tất cả mọi thời đại.
Qua Isaac, đó là tất cả một dòng giống được hứa ban cho Abraham, được thực hiện một gia đình mênh mông, đông như sao trên trời và như cát dưới biển.
Và 2000 năm sau, ngày mà Chúa Giêsu được cha mẹ đưa đến Đền Thờ, ngài trở thành một con người, được thúc đẩy bởi Chúa Thánh Thần, để bày tỏ rằng, hài nhi này, thuộc dòng dõi Abraham, đến làm trọn một lời hứa xưa, thực hiện Ơn Cứu Chuộc, được chuẩn bị cho tất cả các gia đình trên trái đất, cho tất cả các dân tộc. Bởi vì ngài là ánh sáng chiếu soi muôn dân.
Và chúng ta đã biết, trẻ Giêsu này, vừa mới trở thành thanh niên, một ngày nọ xuất hiện như lạc mất trong Đền Thờ, mà gia đình không hay biết. Và, khi được tìm gặp, đã trả lời cho Cha Mẹ đang lo lắng rằng: “ Cha Mẹ không biết rằng, con phải làm công việc của Cha con sao ?-“
Những từ ngữ chủ chốt này làm cho tương đối hóa gia đình đối với Vương quốc Nước Trời. Chúa Giêsu sẽ nhắc lại điều đó nhiều lần trong Tin Mừng. Chúng trao ban ánh sáng trên các bản văn này mà chúng ta nói rằng kỳ lạ, trên những đôi vợ chồng không kém phần cá biệt này.
Chúng nhắc chúng ta nhớ rằng, gia đình, cộng đoàn, xác định và tuyệt đối, chính là Thân Thể mầu nhiệm của Đức Kitô thấm nhập vào trong các chi thể của con người của tất cả các giống nòi, của tất cả các dân nước và văn hóa, tức là những ngôi sao mới trên Trời mới và Đất mới.
Tất cả những cộng đoàn, kể cả gia đình, đều là phục vụ của Nước Thiên Chúa, duy nhất tuyệt đối. Chính cái điều ưu tiên này làm nên sự hiệp nhất của phụng vụ hôm nay.
Và những cộng đoàn này, vì điều đó, sau cùng chỉ thành công, nếu, trong sự trần trụi và nghèo khó, hướng dẫn các thành viên của mình đi về hướng điều chính yếu này, đánh liều phải hy sinh những lợi ích riêng tư của mình. Điều đó là thực sự của gia đình. Điều đó là thực sự của tất cả các quốc gia, của tất cả các dân tộc, của chính cộng đoàn quốc tế.
Trong ý nghĩa này, các đôi vợ chồng đến xây dựng tổ ấm của mình trước bàn thờ, thực hiện một bước đi đến của những người nghèo. Điều đó cho biết rằng, họ không phải là sở hữu chủ tình yêu của họ, mà chỉ là người quản lý để phục vụ thế giới. Họ cũng trở thành “ tế bào của Giáo Hội”, chấp nhận một phần của sứ mạng loan báo Tin Mừng, nhờ sự hiện diện của họ ở nhà thờ.
Cũng cần phải nói như thế về các cha mẹ, khi đưa con cái đến xin lãnh nhận bí tích Rửa tội. Họ cũng thực hiện một thái độ giao nhượng lại, vá sẽ phải tôn trọng những lời mời gọi của một Đấng Khác, liên quan đến đứa con của họ. Trái ngược lại những gì mà người ta nghĩ, bí tích Rửa tội, ở mực độ này, là một bảo chứng của sự tự do cho đứa bé.
Chúng ta còn nhớ, liên kết với việc loan báo Tin Mừng của việc Dâng Giêsu trong Đền Thánh, một bức tranh tượng thánh trình bày Đức Maria ở máng ăn súc vật. Ngài quay lưng lại với đứa con của ngài, trong một cử chỉ giao nhượng lại. Hài nhi này không thuộc về ngài. Hài nhi này thuộc về Thế Giới. Và Máng An súc vật có hình dáng của “Đĩa Thánh”, nơi bánh thánh được dâng hiến cho sự sống của con người.
Mừng lễ Thánh Gia, chính là có thể nhìn gia đình dưới ánh sáng của phụng vụ này. Không những không làm mất vai trò của nó, nhưng không bao giờ nó xuất hiện vĩ đại như thế.